Chương 13: Đại phòng

Đại phu nhân Tần thị Lâm gia nhắm mắt nghỉ ngơi trong xe ngựa, yên lặng suy nghĩ sự tình trong nhà ở Kim Lăng, nghĩ đến Lâm Cẩm Lâu thì nỗi lòng có phần không yên tĩnh. Lâm Cẩm Lâu là con trai cả của nàng, từ nhỏ thông tuệ hơn người, bướng bỉnh dị thường, cũng có chút thiên phú đọc sách viết văn chương, nhưng dần dần không thích đọc sách, chỉ thích tìm ít sách giải trí tới xem, 13-14 tuổi đi khoa khảo cùng bạn bè thân thích, thế nhưng trúng tú tài, nhưng mặc kệ Lâm lão gia đánh chửi thế nào, cũng không chịu tham gia kỳ thi mùa xuân. Hắn rất thích tập võ, hồi còn nhỏ tuổi đã bái phỏng cao nhân dạy dỗ, sau này khảo trúng Trạng Nguyên Võ, trên dưới Lâm gia cực kì vui mừng, đặc biệt mở tiệc thủy tịch (*) thiết yến khách và bạn, Lâm lão thái gia khơi thông quan hệ khắp nơi, Lâm Cẩm Lâu mưu được chức Đô chỉ huy đô sự, chưa đầy hai năm lại thăng làm Thiên tổng lục phẩm.

(*) Thủy tịch: yến tiệc có 24 món, đầu tiên gồm 8 món lạnh , tiếp đó là 4 món chính cộng với 8 món nóng, cuối cùng là 4 món và canh.

Lâm Cẩm Lâu làm chức quan võ tướng, trên quan trường mạnh vì gạo bạo vì tiền, lại giỏi việc kinh doanh mua bán trong nhà, mở cửa hàng đến tận kinh thành, một năm có hai tháng đều phải vào kinh kiểm tra, hắn dùng đống bạc trắng bóng kiếm được nuôi một đội quân kỷ luật nghiêm minh tên “Lâm gia quân”.

Từ khi Lâm Cẩm Lâu trở thành thiếu niên, Tần thị đã bắt đầu lưu ý việc hôn nhân thích hợp, xác thực cũng có không ít nhà sai người đến tìm hiểu. Dù gì cũng là cháu trai trưởng của Lâm gia vọng tộc Giang Nam, ông nội từng là quan lớn trong triều, phụ thân Lâm Trường Chính là Hộ Bộ thị lang, chú ruột Lâm Trường Mẫn làm tham tướng, Lâm Cẩm Lâu văn võ song toàn lại dáng vẻ đường đường, phong độ nhẹ nhàng, không ít nhà vui vẻ kết cửa thân này. Tần thị vốn đã tìm được hai nhà, ai ngờ người tính không bằng trời tính, vào mười lăm tháng giêng Tết Thượng Nguyên, Lâm Cẩm Lâu ra ngoài du ngoạn, ở hội đèn l*иg, gặp được một cô gái xinh đẹp tựa như người trong tranh, nàng này liên tục quay đầu cười duyên dáng, phong tình đủ kiểu với Lâm Cẩm Lâu. Lâm Cẩm Lâu chờ mong thương nhớ, sau đó nghe người ta nói nàng này là đệ nhất mỹ nhân Kim Lăng, là con gái Triệu Nguyệt Thiền của Lục phẩm quan Bố Chính ty lý vấn Triệu Học Đức.

Tần thị nghe nói Lâm Cẩm Lâu nhìn trúng con gái của Triệu lý vấn (**), tuy dòng dõi thấp chút, nhưng Triệu gia là vọng tộc trăm năm, ở trong triều cũng là nhân tài xuất hiện lớp lớp, nên cũng chưa nói gì, chỉ phái người tìm hiểu kỹ càng tỉ mỉ, sau đó nghe nói thanh danh làm quan của Triệu Học Đức không tốt, Triệu Nguyệt Thiền phong lưu đa tình, có quan hệ không minh bạch với anh họ, thậm chí với cả gã sai vặt trong nhà. Tần thị nghe hai điều này thì không vui, muốn từ chối việc này. Ai ngờ Lâm Cẩm Lâu chạy tới năn nỉ bà nội, Lâm lão phu nhân đối Lâm Cẩm Lâu từ trước đến nay trăm y ngàn thuận, thế nhưng nhờ bà mối tới cầu hôn, đồng ý việc hôn nhân này. Tin tức truyền tới kinh thành, Tần thị vừa kinh vừa giận, nhưng ván đã đóng thuyền, cũng không thể làm gì được.

(**) Lý vấn: quan thất phẩm trong bố chính ty.

Đêm tân hôn, Lâm Cẩm Lâu phát hiện Triệu Nguyệt Thiền không phải gái trinh, lại rất quen thuộc với việc giường chiếu, cảm thấy trên đầu đội nón xanh, nhu tình mật ý trong ngực dập tắt một nửa, mắt lạnh nhìn lại, Triệu Nguyệt Thiền chỉ thích ăn diện trang điểm, làm người cũng không rộng rãi, phóng khoáng, độ lượng. Lâm Cẩm Lâu hối hận bị “sắc” làm mờ mắt, không nghe lời khuyên của trưởng bối, đối xử với Triệu Nguyệt Thiền không nóng không lạnh. Nhân trong lòng thêm bực bội, dưới cơn nóng giận bèn thu dùng ba nha hoàn mỹ mạo xinh đẹp là Anh Ca, Xuân Yến, Họa Mi. Còn tân hôn mà phu quân đã thu thông phòng, còn liên tiếp ba đứa, Triệu Nguyệt Thiền chỉ cảm thấy mình bị bạt tai mạnh, nóng rát, nàng la lối khóc lóc khóc náo loạn không ngừng với Lâm Cẩm Lâu, lúc thì muốn đâm tường, lúc lại muốn cắt cổ. Lâm Cẩm Lâu cười lạnh nói: “Muốn chết cũng đừng ở chỗ này, làm ô uế nhà ta ra! Hay là cô tưởng nháo đến quan phủ, để ta cáo cô mất trinh trước hôn? Đã như thế, Lâm gia cũng không sợ mất mặt!” Lời vừa ra khỏi miệng, Triệu Nguyệt Thiền không dám tiếp tục quậy phá, nàng vẫn rất đắc ý với việc hôn nhân này, đành phải nén giận.

Lâm Cẩm Lâu thành hôn được một năm, nhìn trúng cô con gái nhà bà con xa của Tần thị, khuê danh gọi là Phù Dung, cực xinh đẹp, lại đoan trang, đã đính thân nhưng vị hôn phu chết trẻ, nàng này cũng coi như thanh mai trúc mã với Lâm Cẩm Lâu, rất có tình ý với Lâm Cẩm Lâu. Lâm Cẩm Lâu có ý nạp nàng làm quý thϊếp, cả nhà Phù Dung cầu còn không được.

Lâm gia muốn bày tiệc rượu đàng hoàng nạp Phù Dung vào cửa. Ai ngờ trời có mưa gió thất thường, Phù Dung bị kẻ xấu bắt đi cưỡng bức rồi gϊếŧ hại, đến nay vẫn là vụ án chưa phá được.

Ba năm sau, Tần thị thấy Lâm Cẩm Lâu dưới gối không con, phái người khắp nơi tìm kiếm, cuối cùng chọn một cô con gái của nhà đọc sách, gọi là Vương Thanh Lam, lớn lên tú lệ vô song, tính tình rất dịu dàng, hiểu chuyện, Tần thị dạy dỗ bên người một thời gian, tự mình làm chủ, bày tiệc rượu ở kinh thành, để Lâm Cẩm Lâu cưới vào cửa làm tiểu thϊếp. Triệu Nguyệt Thiền nghe vậy chỉ có thể thầm hận, cũng không thể làm gì được.

“Có phải phu nhân khó chịu không ạ?” Tần thị nghĩ đến chỗ phiền lòng, chợt nghe bên tai có người gọi nàng, mở mắt ra, thấy trong tay Thanh Lam cầm một chiếc hộp nhỏ bằng đồng, nhạy bén nói, “Con thấy phu nhân vừa mới nhíu mày, đoán là bởi vì đường xá xa xôi, xe ngựa lắc lư đến đau đầu, con có một hộp cao băng phiến bạc hà, lấy một chút bôi vào huyệt Thái Dương, hoặc ngửi một chốc đều có thể tỉnh táo đỡ mệt mỏi.”

Tần thị khẽ cười nói: “Ta rất tốt, nhưng hai ngày nay, con ngồi trên xe ngựa bị choáng váng, phun lợi hại, cằm đều nhọn rồi, để Lâu ca nhi nhìn thấy sẽ đau lòng, nói ta không thương con.”

Thanh Lam nghe Tần thị nhắc tới Lâm Cẩm Lâu, hơi đỏ mặt, cúi đầu thấp xuống. Tần thị vỗ vỗ tay Thanh Lam, lúc này bên ngoài xe ngựa có người nói: “Bẩm phu nhân, đã đến cửa thứ hai.”

Ở La Tuyết Ổ, Tào Lệ Hoàn nghe nói xe ngựa Đại phòng đã tới, oán giận nói: “Không phải nói buổi chiều mới trở về sao, sao đến nhanh như vậy.” Vội vàng rửa mặt chải đầu trang điểm, thay một bộ quần áo quý giá và đẹp nhất, áo ngoài tơ lụa màu trà trắng thêu chim và hoa, nguyên liệu và thêu công đều là thượng thừa. Bảo Hủy Nhi trang điểm tinh tế cho nàng, nàng vốn trắng nhưng làn da lại không non mịn, mà lấm tấm tàn nhang. Hủy Nhi khéo tay, bôi đều phấn hoa nhài lên mặt nàng, che đi tỳ vết, lại thoa một tầng phấn mặt mỏng, quét lông mày thật nhạt, tỉ mỉ chải một búi tóc đào tâm kế vừa đoan trang lại độc đáo, cắm trâm và đeo hoa tai bạc, cả người nàng rực rỡ hẳn lên, tuy không phải mỹ nhân, nhưng cũng có phong tư khác.

Vì Hoài Nhụy xin nghỉ về nhà, Tào Lệ Hoàn định dẫn Hủy Nhi đi đón người, nhưng lại không tin được Hương Lan, sợ Hương Lan một mình trong phòng sẽ trộm đồ, đành phải để Hủy Nhi ở lại, dẫn Hương Lan đi. Đi được nửa đường, nghe nói đoàn người Đại phòng đã đi Thọ Hi Đường, đã chào hỏi xong, đang chuẩn bị bày cơm, bèn vội vàng tới Thọ Hi Đường.

Hương Lan nhìn Tào Lệ Hoàn bước chân như bay, châm chước tìm từ cẩn thận nói: “Cô nương, Thọ Hi Đường tổ chức gia yến, lại không phái người mời ta đi, lỗ mãng khinh suất như vậy…không được ổn lắm đâu?”

Tào Lệ Hoàn bĩu môi nói: “Có gì không ổn? Là gia yến thì ta không được đi chắc? Ta chính là thân thích của Lâm gia. Có lẽ tiểu nha đầu mời ta không gặp được chúng ta, thay vì để người ta chờ chúng ta mới mở tiệc, còn không bằng trực tiếp qua đó.” Tào Lệ Hoàn chướng mắt Hương Lan, khinh miệt liếc xéo nàng, lạnh lùng nói, “Ngươi vào phủ mấy tháng rồi? Sao vẫn co đầu rụt cổ không lên được mặt bàn, uất ức như thế, tốt xấu học một ít tầm mắt kiến thức của Hủy Nhi đi! Lát nữa đừng làm ta mất mặt.”

Hương Lan có ý tốt nhắc nhở, lại bị quở trách một hồi, cúi đầu không nói gì nữa, trong lòng thầm than một tiếng: “Rõ ràng là thân thích không được ưa thích trong phủ, còn cứng đầu nghĩ mình là một nhân vật có mặt mũi, nếu có tâm mời đến giới thiệu thì mấy ngày trước nên phái người lại đây chào hỏi, đến tận lúc Đại phòng trở về, Thọ Hi Đường đều bày cơm còn không thấy thông báo tin tức là biết người ta không muốn gặp rồi, vội vã dán lên như vậy, ai, chờ lát nữa sẽ mất hết thể diện cho xem.”

Thọ Hi Đường phủ Lâm có ba gian chính phòng cao lớn hiên lệ, cửa khắc hoa tinh xảo rộng mở, có thể thấy được trong minh đường, trên án tử đàn mạ vàng đặt một chiếc đại đỉnh cổ đồng xanh đậm, trong đỉnh đốt hương, vài sợi khói trắng vấn vít như có như không.

“Mời cô nương trở về, lần này lão phu nhân thu xếp Đại phòng và Nhị phòng cùng nhau dùng cơm, lần tới cô nương lại đến.” Đại a đầu Tuyết Trản bên người Lâm lão phu nhân nói nhỏ nhẹ, “Hơn nữa trong phòng đều đã bày cơm, lúc này cô nương đi vào cũng không đúng lúc.”

Tào Lệ Hoàn nắm khăn đứng ở ngoài viện Thọ Hi Đường, sắc mặt lúc đỏ lúc xanh, vẫn ráng chống đỡ nói: “Đã là gia yến, ta cũng là thân thích Lâm gia, vì sao không thể vào? Ta còn chuẩn bị đồ cho cậu Cả, mợ Cả và vài vị anh em họ đây này.”

Lưu Bôi nói: “Làm khó cô nương có tâm, còn chuẩn bị lễ vật, chỉ nhắc nhở cô nương một chút, Đại lão gia và Đại phu nhân chúng ta là cậu họ và mợ họ của cô nương, một chữ ‘họ’ này, đến cùng cũng không phải thân.” Lưu Bôi là nha hoàn hạng nhì trong phòng Lâm lão phu nhân, tính tình đanh đá, khéo mồm khéo miệng thường không nể mặt mũi.

Hương Lan đứng phía sau Tào Lệ Hoàn, buông thõng tay, cúi gằm mặt, nghĩ thầm: “Quả nhiên đúng như ta dự đoán, Hoàn cô nương à, người ta đã nói rõ là không nghĩ để cô đi vào, hà tất tự mình chạy đi tìm không thú vị. Mất mặt quá đi? Mất sạch thể diện từ trong ra ngoài. Chậc, Hoàn tiểu thư này là người nóng nảy, chờ lát nữa sẽ có trò hay nhìn, nhưng đừng tai bay vạ gió, liên lụy ta chịu phạt.”

Sắc mặt Tào Lệ Hoàn càng thêm âm trầm, chỉ vào Lưu Bôi lạnh lùng nói: “Đây là ý của ngươi hay ý của lão phu nhân? Ta không tin bà muốn nhốt ta ở bên ngoài!” Sửa sang y phục, muốn xông vào trong.

Tuyết Trản giang rộng hai tay, ưỡn ngực cản lại, trên mặt vẫn mỉm cười: “ Mời cô nương về cho, đây là lão phu nhân phân phó, đừng làm khó dễ chúng ta.”

Tào Lệ Hoàn cười lạnh nói: “Đừng lấy lão phu nhân ra dọa, hôm nay ta nhất định phải vào, ta muốn đích thân hỏi lão thái gia và lão phu nhân, có đạo lý nào là nhốt thân thích nhà mình ở ngoài không cho vào! Chẳng lẽ định ức hϊếp bé gái mồ côi cha mẹ, không nơi nương tựa sao?” Tào Lệ Hoàn vừa cao vừa khỏe, xô đẩy Tuyết Trản muốn đi vào.

Tào Lệ Hoàn Tuyết đẩy Trản lảo đảo, Lưu Bôi bước lên ưỡn ngực, chặn Tào Lệ Hoàn, nhăn mày nói: “Cô muốn làm gì? Thọ Hi Đường há là nơi cô có thể giương oai!” Lưu Bôi cao gầy hơn Tào Lệ Hoàn, khuôn mặt lạnh lùng, duỗi tay dùng sức đẩy Tào Lệ Hoàn ra ngoài.

Tào Lệ Hoàn vạn không nghĩ tới nha hoàn sẽ động thủ với nàng, chân lảo đảo về sau, Hương Lan chạy nhanh ở phía sau đưa tay ra đỡ, nàng sinh đến nhỏ xinh, không đỡ được, lại lùi nửa bước về sau, thiếu chút nữa ngã vào bồn hoa.

“Được nhỉ, cũng dám đẩy ta! Phản rồi phản rồi! Thật sự là phản!” Tào Lệ Hoàn giận tím mặt, bước lên giơ tay tát mạnh Lưu Bôi một cái, chỉ vào mặt nổi giận mắng: “Con tiện nhân không mặt mũi không quy củ! Chẳng qua là đứa hầu tốn mấy lượng bạc mua vào, dám được đà lấn tới đánh chủ! Hôm nay ta phải dạy dỗ để ngươi biết thế nào là phép tắc, cho ngươi biết nô tài nên hầu hạ người ra sao!” Lại giơ tay giáng thêm một cái tát xuống.

Lưu Bôi không ngờ Tào Lệ Hoàn đột nhiên đanh đá đánh người, ôm mặt ngơ ngẩn, mãi đến khi Tào Lệ Hoàn giáng xuống cái tát thứ hai, mới hiểu được, nắm ngay lấy tay Tào Lệ Hoàn, cười lạnh nói: “Ta là Lâm gia mua vào, Lâm gia lão gia thái thái và các công tử tiểu thư mới là chủ nhân của ta, cô là chủ nhân từ đâu tới? Chẳng qua là thân thích tám gậy tre, chiếm tiện nghi của Lâm gia, cả ngày muốn này muốn nọ, hôm nay đòi ăn cá, ngày mai đòi ăn gà, về sau lại muốn vàng bạc lăng la tơ lụa, còn không bằng nô tài chúng ta đâu!”

Tuyết Trản vội vàng đi lên kéo Lưu Bôi nói: “Nói bậy cái gì đấy!” Lại nói với Tào Lệ Hoàn: “Hoàn cô nương đừng bực, Lưu Bôi không biết giữ mồm giữ miệng, sẽ bảo nhóm mụ mụ dạy bảo nàng.”

Tào Lệ Hoàn nơi nào chịu nghe, mỗi một chữ Lưu Bôi nói đều chọc trúng nỗi xấu hổ và buồn bực của nàng ta, nàng hận không thể nhai sống nuốt tươi Lưu Bôi, cắn răng nói: “Ta không tin hôm nay ta không trị được con tiện nhân này!” Đột nhiên một tay giơ lên túm lấy mặt Lưu Bôi.

Lưu Bôi chấn động, chắn tay phía trước, Tào Lệ Hoàn không bắt được, bèn nắm đầu tóc Lưu Bôi, dùng sức giật mạnh, trong miệng mắng: “Con tiện nhân, hôm nay không trị chết mày ta sẽ không tồn tại! Ta là người mà cái miệng bẩn thỉu này có thể tùy tiện nói bậy à?”

Lưu Bôi đau đến nhe răng trợn mắt, đánh vào ngực Tào Lệ Hoàn, khóc ròng nói: “Cô trị chết ta, hôm nay cô cứ trị chết ta đi! Cùng lắm thì ta và cô cùng chết!” Cú va của nàng làm Tào Lệ Hoàn ngã ngửa, lại vẫn không buông tay, vẫn nắm lấy tóc Lưu Bôi, Lưu Bôi bèn nhào lên người Tào Lệ Hoàn, hai người đồng thời lăn xuống đất.

Tào Lệ Hoàn tức đỏ mắt, sớm đã quên hôm nay là hôm nào, hai tay liều mạng đấm đánh Lưu Bôi, mắng: “Con tiện nhân! Con tiện nhân!” Lưu Bôi nằm thẳng cẳng trên mặt đất mặc nàng ta đánh, gào khóc rất to.

Hương Lan xem đến ngây người, nghĩ thầm mình sống hai đời, từng sống nơi phú quý, từng sống nơi phố phường chợ búa, lại chưa từng thấy chủ tử vật lộn với nha hoàn như vậy, chỉ khô cằn hô vài câu: “Đừng đánh”. Tuyết Trản gấp đến độ xoay quanh, cùng mấy bà hầu tiến lên can ngăn, nhìn Hương Lan ngây ngốc đứng ở một bên, dậm chân nói: “Đứng như cây gậy ở đấy làm gì? Còn không mau khuyên nhủ cô nương nhà em!”

Hương Lan vốn dĩ cũng không nghĩ hỗ trợ, Tào Lệ Hoàn không thích nàng, nàng nói gì làm gì đều sai, nếu không tốt sẽ lại thành nơi trút giận, nhưng vẫn phải tỏ vẻ, nhìn Tào Lệ Hoàn hùng hổ, xoay tròn cánh tay về phía chiếc miệng rộng của Lưu Bôi, tiến lên ôm chặt cánh tay Tào Lệ Hoàn nói: “Cô nương, mau dừng tay, đừng tức giận thương thân ra.”

Tào Lệ Hoàn dùng tay đẩy Hương Lan ra, chân đá qua, mắng: “Con ranh vô dụng! Nhìn chủ mày chịu tội cũng không biết tới đây hỗ trợ!”

Hương Lan đang cầu cú đá này, bị đạp đến lùi lại vài bước, “Ai da” một tiếng té ngã trên đất, vừa xoa bụng bị đá, vừa giả chết.