1.
Liên lạc được với Thư Hoài đã là ngày hôm sau.
Mười một giờ sáng, cuối cùng anh cũng nhấc máy, trong điện thoại truyền đến giọng nói vẫn còn ngái ngủ của anh.
"Alo, ai vậy?"
Nghe thấy giọng nói mơ màng, tôi tưởng mình gọi nhầm số.
Cuộc sống của Thư Hoài giống hệt như những gì mà hầu hết mọi người nghĩ về mấy tổng tài trong truyện, vô cùng kỷ luật, chúng tôi kết hôn được 5 năm, số lần anh ấy ngủ nướng trên giường cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng nghe thấy giọng của anh ấy là đủ rồi, lúc này, trái tim treo lơ lửng của tôi cuối cùng cũng tìm được chỗ để đáp xuống, nỗi sợ hãi và ủy khuất về vụ tai nạn ô tô hòa quyện vào nhau, giọng nói của tôi không tự chủ được mà có chút nức nở.
"Là em, Lâm Vũ.”
"Hả? Vợ à, sao em lại dùng điện thoại của người khác gọi cho anh?"
Sau khi nghe thấy tên tôi, rõ ràng anh ấy đã tỉnh táo lên rất nhiều, nhưng đột nhiên có một giọng nói ngọt ngào, nũng nịu vang lên khiến tôi như bị sét đánh ngang tai, đầu óc choáng váng.
"Aiza,ai mà mới sáng sớm đã gọi điện thoại thế? Có để cho người khác ngủ hay không?."
Câu nói này khiến hai đầu điện thoại im lặng, thậm chí không khí dường như cũng ngưng đọng lại.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng tôi cũng từ trong trạng thái hỗn loạn tỉnh táo lại một chút, khó khăn lắm mới có thể nói ra những lời này từ miệng mình.
"Tôi bị tai nạn ô tô, hiện đang ở bệnh viện Nam Phúc. Mời anh qua đây một chuyến."
"Mang người phụ nữ đó theo."
2.
Thư Hoài thong thả tới vào lúc chiều muộn, theo sau là một cô gái tươi sáng hoạt bát. Cô ta mặc một chiếc váy liền thân màu vàng nghệ, giống như một đóa hướng dương, cũng giống như một tia nắng xuyên vào giữa phòng bệnh u tối.
Chiếc áo ngoài bộ vest của Thư Hoài khoác lên trên thân hình nhỏ nhắn của cô, cô gái khoanh tay nhìn bốn phía như thể là một người lãnh đạo đang đi thị sát.
Đôi mắt giống như con nai con đảo quanh cho đến khi chúng quay sang tôi.
Đầu tiên cô ấy liếc nhìn cái chân bị nẹp của tôi, sau đó liếc nhìn tôi đang đầy nghi ngờ và nghi hoặc.
"Này không phải vẫn còn tốt sao? Điện thoại một người lại một người, còn tưởng rằng có chuyện gì lớn chứ."
Cô mím môi phàn nàn, đôi má phúng phính phồng lên.
Nếu ác ý trong lời nói đó không quá rõ ràng như vậy thì sẽ không ai ghét một cô gái như vậy cả.
Mặt tôi lập tức lạnh lại, tôi còn chưa kịp thốt ra lời chửi người thì Thư Hoài đã lên tiếng trước.
"Được rồi, đừng nói lung tung nữa."
"Tới ngồi đi, không phải bảo mệt sao? Trước tiên nghỉ ngơi trước đi."
Anh ta thản nhiên đẩy chiếc ghế duy nhất trong phòng về phía cô gái, không hề có chút bối rối hay xấu hổ khi gian tình bị bại lộ
Bất quá, cô gái hiển nhiên không cảm kích, ngược lại trong mắt lại ầng ậc nước, cong môi nói: "Anh thiên vị, em nói có một câu thì có làm sao."
Cô ta hung hăng ném chiếc áo vest xuống đất, xoay người lao ra ngoài, cửa phòng bệnh đập vào tường rầm một tiếng, vang khắp cả hành lang, giọng nói tức giận của cô y tá từ hành lang truyền đến.
"Trong bệnh viện xin hãy nhẹ nhàng. Nếu muốn đập đồ thì về nhà mà đập."
Thư Hoài hướng theo thân mình của cô gái làm ra một chút động tác, rõ ràng là muốn đuổi theo cô ta ra ngoài.
Tôi im lặng, muốn xem anh ta có thể vì cô gái kia mà làm được đến đâu.
Nhưng không biết điều gì đã khiến anh phát hiện mình vẫn còn lương tâm, nhớ đến sự tồn tại của tôi mà vội vàng dừng lại trước cửa. Tôi có thể nhìn thấy sự do dự từ bóng dáng của anh ta, tôi không biết anh ta đã trải qua cuộc đấu tranh tư tưởng nào, nhưng cuối cùng vẫn là xoay người trở lại phòng bệnh, ngồi ở trên ghế.
Nhưng khi anh ta mở miệng, câu đầu tiên lại là: "Các y tá ở bệnh viện này tính tình quá tệ. Lát nữa tôi sẽ chuyển viện cho em."
Đôi bàn tay dưới chăn vô thức nắm chặt, nỗi buồn trong lòng lần lượt từ l*иg ngực xâm nhập vào mũi, nước mắt vô thức trào ra.
Tôi cúi đầu, không muốn để anh ta nhìn thấy bộ dáng chật vật này.
Tôi tưởng bản thân đã làm tốt việc chuẩn bị tâm lí thì sẽ không khổ sở, nhưng hiện thực lại quăng cho tôi một cái tát đau đớn.
Nhưng cũng may mắn thay, sự chú ý của Thư Hoài cũng không ở trên người tôi.
Anh ta cau mày, lời nói đầy lo lắng và sủng nịch mà ngay cả anh cũng chưa nhận ra.
"Trẻ con ngày nay thật sự càng ngày càng không bảo được."
“Bệnh viện lớn như vậy, lại còn mù đường, không biết có biết đường đi hay không.”
Những ngón tay mảnh khảnh của anh vô thức xoa xoa chiếc quần vest.
Đây là một hành động nhỏ mà anh ta thường làm khi lo lắng, anh ta thường làm điều này khi tôi và anh đang chiến tranh lạnh.
Lúc đó anh ta sợ tôi sẽ chia tay anh, nhưng bây giờ, anh ta sợ gì?
3.
Anh ta một chút cũng không phát hiện ra tôi có gì không đúng, chỉ thỉnh thoảng nhìn ra phía ngoài phòng bệnh.
Lúc này, tôi cảm thấy như có thứ gì đó đang xé nát tôi ra từ bên trong, khiến tim tôi biến thành từng mảnh.
Yêu đương năm năm, lại kết hôn 5 năm.
Mười năm trôi qua, tình cảm dù có bền chặt đến mấy cũng tan thành nước, tình cảm cũng nhạt dần, bây giờ tôi và Thư Hoài giống người thân hơn là tình nhân.
Nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy, như thế này mới là bộ dáng đẹp nhất của tình yêu.
Từng người ra ngoài với bữa sáng được chuẩn bị kĩ càng, mang cho nhau một bông hoa xinh đẹp khi đi làm về.
Dắt chó đi dạo dưới ánh trăng vào ban đêm rồi cùng nhau ngồi trên ghế dài ở công viên.
Vào mùa xuân, họ nằm ôm nhau trên bãi cỏ, vào mùa đông, họ rúc vào lòng nhau bên đống lửa như những ông lão, bà lão để sưởi ấm.
Tôi đã nghĩ rằng chúng tôi sẽ cứ như vậy mà đi đến tận cùng của đời người và tưởng tượng rằng chúng tôi sẽ cùng nhay tìm một nơi yên tĩnh, chậm rãi để nghỉ hưu trong tương lai.
Nhưng khoảnh khắc cô gái đó xuất hiện, tôi như nhìn thấy Thư Hoài đầy nhiệt huyết của mười năm trước.
Anh dường như trở lại là người nói nhiều, miệng phàn nàn về cô gái, nhưng trên khuôn mặt lại nở một nụ cười không thể ngăn được.
"Em đừng cùng một đứa trẻ chấp nhặt. Khi về anh sẽ dạy dỗ lại cô ấy."
"Cô ấy còn chưa tốt nghiệp đại học, mới đi thực tập nên chưa biết nhiều về thế giới xung quanh. Nghĩ gì liền nói đấy mà thôi"
"Nhưng thẳng thắn và đơn thuần cũng không phải là chuyện gì xấu."
Những lời này như những mũi kim đâm vào tim tôi, tuy không gây tử vong nhưng nỗi đau dày đặc đến mức tôi khó thở.
Sinh viên đại học mà không hiểu đạo lí đối nhân xử thế?
Năm đó tôi vừa tốt nghiệp, vì sự phát triển của công ty anh, tôi đã đi dự nhiều bữa tiệc chiêu đãi khác nhau để tìm kiếm khách hàng cùng nhà đầu tư.
Chưa ai dạy tôi cách quan sát cảm xúc của một người và phân biệt thế nào là đúng, thế nào là sai. Là tôi đã tự mình học tất cả
Từ một người chưa bao giờ uống rượu từ khi sinh ra, tôi đã uống đến mức bị cả loét dạ dày do rượu.
Khoảng thời gian đó thật khó khăn với anh nhưng anh luôn mỉm cười, nói cảm ơn ông trời đã ban tôi cho anh.
Nhưng hiện tại khi ở những trường hợp cần hiểu chuyện thì anh lại nói là còn nhỏ chưa hiểu thế sự? Cô ta đã sống hơn hai mươi năm mà vẫn không biết ở trong trường hợp này lời nào nên nói lời nào không hay sao?
Thư Hoài còn đang nói mãi cô gái này thẳng thắn như thế nào.
Từng chữ trong câu nói đó khiến tôi lạnh cả người.
"Thư Hoài."
Tôi lớn tiếng ngắt lời anh ta.
Khoảnh khắc anh ta nhìn tôi, trên môi vẫn còn đang nở một nụ cười.
Nhưng chân tôi đã gãy rồi, anh ta đang cười cái gì?
"Hả? Có chuyện gì sao?"
"Anh chưa từng hỏi tôi đang cảm thấy thế nào."