Chương 2

4.

Tôi cảm thấy lời nói của mình có chút khó nghe.

Đương nhiên là không dễ nghe chút nào.

Vụ tai nạn ô tô xảy ra trên một con đường hẻo lánh, xung quanh rất ít người và xe qua lại.

Tôi bị đè ở trong xe, tầm nhìn mờ đi vì máu, tài xế ngồi trên ghế lái đã hôn mê, điện thoại di động thì đã bị hỏng không thể bật lên được.

Vào thời điểm đó, cái chết như thanh kiếm của Damocles treo lơ lửng sắp đứt trên đỉnh đầu, khát vọng được sống trong nháy mắt bùng nổ.

Để được cứu càng sớm càng tốt, tôi ấn mạnh vào miệng vết thương, dùng đau đớn đổi lấy cho bản thân sự tỉnh táo, rồi hét toáng lên muốn nứt cả phổi gần một tiếng đồng hồ mới có người qua đường chú ý đến chúng tôi.

Chính vì lý do này mà khuôn mặt của anh mới khó coi đến vậy. Phải không?

"Anh...anh"

Người trên bàn đàm phán vô cùng quyết đoán, thế mà lại đang lắp bắp.

Thư Hoài sắc mặt nhất thời ngơ ngác, hắn “Anh, anh” nửa ngày, nhưng vẫn mãi không thốt ra được một lời.

Cảm giác bất lực giống như một chiếc búa từ trên trời rơi xuống đập nát tôi thành từng mảnh.

Vậy là anh cũng nghĩ rằng tôi không có việc gì, không cần phải quan tâm, làm anh mất công đến một chuyến rồi phải không?

Tôi cắn môi, cố gắng hết sức để ngăn những giọt nước mắt rơi xuống.

Khi còn là sinh viên năm nhất, tôi đã ngất xỉu vì hạ đường huyết và người phải đi chặng đường qua nửa thành phố, luôn ở bên cạnh tôi bất kể việc học ở trường là anh.

Đi chơi nhà ma bị dọa sợ, người gọi điện cho tôi cả tháng trời để kể chuyện trước khi đi ngủ là anh.

Nhưng bây giờ tôi vừa mới phẫu thuật, người không một lời quan tâm nào cũng là anh.

Tôi không muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào.

Tôi chỉ muốn anh hỏi tôi có đau không, hỏi tôi có sợ không.

Tôi muốn anh mang cho tôi một cốc nước cùng một bó hoa.

Tôi chỉ muốn tình yêu như trước đây.

Sau một thời gian dài tự lừa mình dối người, thời điểm cô gái kia xuất hiện, tất cả đều đã được phơi bày ra ngoài ánh sáng.

Kỳ thật từ mấy tháng trước Thư Hoài thường xuyên cầm điện thoại rồi cười, tôi liền biết bên cạnh anh nhất định có một người không giống những người khác.

Dù sao anh cũng là từng yêu tôi sâu sắc, làm sao mà tôi không nhìn ra được bộ dáng động tâm của anh.

Thư Hoài bực bội vò đầu mình, từ trong túi móc ra bật lửa cùng điếu thuốc.

"Lạch cạch"

“Trong bệnh viện không được hút thuốc.”

Ngay lúc anh bấm bật lửa, tôi đã kịp thời nhắc nhở.

Anh luôn có thói quen hút thuốc nhưng chưa bao giờ đứng trước mặt tôi mà nổi khói.

Tôi hít một hơi thật sâu như thể làm vậy liền có thể nuốt trôi nỗi buồn rồi nói câu này như tự làm đa mình.

“Cô gái vừa rồi là tình nhân của anh à?”

Thư Hoài ngước mắt lên, ngọn lửa lập lờ trong không trung, ánh sáng ấm áp lại không hề ảnh hưởng đến đôi mắt đẹp đó.

Anh lạnh lùng nhìn tôi như đang nhìn kẻ thù.

"Lâm Vũ, đừng ác độc như vậy, hủy hoại một cô bé đối với cô chẳng có chỗ gì tốt cả."

"Đinh Đồng là thư ký của tôi, giữa chúng tôi không có chuyện gì cả, là thanh thanh bạch bạch"

Câu nói này kí©h thí©ɧ thần kinh của tôi ngay lập tức, những cảm xúc khó tả đã nuốt chửng tôi trong chớp mắt.

Tôi vẫn không nhịn được gầm lên hỏi, giọng nói bắt đầu run lẩy bẩy

"Không có chuyện gì? Thanh thanh bạch bạch? Thanh bạch đến mức cùng nhau lăn giường hay gì? Tại sao trước đây tôi không nhận ra anh là Liễu Hạ Huệ cơ chứ?"

"Thư Hoài, anh thật làm cho tôi thấy buồn nôn, thật ghê tởm."

Nước mắt lập tức làm mờ đi tầm nhìn của tôi, đôi lông mày và đôi mắt quen thuộc đó lúc này dường như đặc biệt xa lạ.

Sự tuyệt vọng mà tôi không cảm thấy trong vụ tai nạn xe hơi bây giờ lại hiện lên vô cùng rõ ràng.

Anh đứng dậy với vẻ mặt lạnh lùng, không hề quan tâm đến sự tổn thương trong mắt tôi mà chỉ bước tới từng bước một.

Thân hình mảnh khảnh của anh đặc biệt chói mắt dưới ánh mặt trời, Thư Hoài nhặt áo vest trên mặt đất lên, quay lưng về phía tôi, dùng giọng điệu tuyệt tình nói

"Đinh Đồng và tôi chỉ là quan hệ cấp trên và cấp dưới, chúng tôi không phải là mối quan hệ bẩn thỉu như trong đầu cô nghĩ."

"Đừng có tìm phiền phức nữa, tôi cũng không phải chỉ có một mình cô là nữ nhân."

"Đương nhiên, nếu như cô không chịu nổi, chúng ta có thể ly hôn."

Từ “ly hôn” ra khỏi miệng anh nhẹ nhàng như vậy nhưng khi nó đổ xuống người tôi như một ngọn núi đè nặng lên tôi, khiến lòng tôi đau nhói.

Hai từ này đối với anh từng có bao nhiêu nghiêm trọng.

Nghiêm trọng đến mức dù tôi chỉ nói đùa về chuyện chia tay, anh cũng sẽ sợ hãi và hỏi tôi có phải anh ấy đã làm gì khiến tôi tức giận không, anh đã làm gì sai thì anh có thể thay đổi, chỉ cần tôi nói với anh.

Nhưng bây giờ thì sao?

Tôi ôm chặt chăn khóc thầm, không nói được lời nào, nhưng tôi biết anh đang chờ đợi phản ứng của tôi.

Tiếng cười khẩy chậm rãi vang lên, tiếng bước chân như dẫm lên trên đỉnh tim tôi, bóng đen bao phủ tôi từ trên xuống dưới.

Thư Hoài giơ tay giúp tôi ấn chăn.

"Tôi còn có việc phải làm ở công ty nên tôi đi trước. Thẻ của tôi dù sao cũng ở trong tay cô, cô có thể tự gọi cho mình một người hộ lí đi."

“Lần sau đừng hỏi những câu vô nghĩa như vậy nữa.”

Nói xong anh vội vàng rời đi.

Không dừng lại dù chỉ một giây.

Trong mắt anh ta, tôi bây giờ chẳng khác gì những người phụ nữ chịu thỏa hiệp trong gia đình.

Anh ta tin chắc rằng tôi không thể sống thiếu anh ta.

Cách đây một năm, tôi đã từ bỏ công việc ở công ty để hoàn toàn trở thành một bà nội trợ toàn thời gian.

Tiền bạc sinh hoạt của tôi đều phải dựa vào anh ta.

Việc điều hành công ty của bố tôi cũng phải phụ thuộc vào anh ta.

Anh ta hiểu tôi, biết gia đình và tài chính của tôi không thể khiến tôi tiêu sái mà rời đi được.

Tôi cũng hiểu anh ta, khi yêu sâu đậm, anh ta muốn đem cả bầu trời sao mà đưa cho bạn. Nhưng nói đến tàn nhẫn thì không ai có thể so sánh được với anh ta, việc hôm nay anh có thể nói ra lời ly hôn nghĩa là nếu tôi muốn đâm đơn kiện ly hôn, anh chắc chắn 100% có thể để tôi hai tay trắng mà rời khỏi.

Nhưng anh ta cũng không hoàn toàn hiểu tôi, tôi chỉ muốn một tình yêu độc nhất vô nhị, vĩnh viễn thuần khiết. Quan điểm về tình yêu của tôi không cho phép tôi tồn tại trong một mối quan hệ như vậy, cho nên, cùng lắm thì cá chết lưới rách mà thôi.

Tôi ôm ngực hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén nỗi đau âm ỉ trong lòng.

Bây giờ trên người tôi làm gì có tấm thẻ nào của anh ta. Tai nạn ô tô đã lấy đi gần như tất cả mọi thứ của tôi. Nếu người bạn thân nhất của tôi không suốt đêm lái xe đến đây, tiền phẫu thuật tôi cũng không biết đi đâu để kiếm ra nữa.

Vừa khóc, tôi vừa lấy chiếc điện thoại dự phòng mà Tần Nguyên mang cho từ dưới gối ra.

"Bọn họ đi ra ngoài rồi, cậu để ý một chút."

"Tớ làm việc cậu cứ yên tâm, nếu tên kia dám lừa cậu, tớ sẽ chặt chân nó."

“…Trước tiên đừng làm gì cả.”

5.

Tần Nguyên mang về một thứ mà tôi đã dự đoán được.

Trong video, cô gái tỏ ra nóng nảy, khoanh tay giận dữ quay người đi.

Thư Hoài mỉm cười dỗ dành cô, khi cô phớt lờ anh, anh từ phía sau chọc vào má cô.

Điều này đã chọc cô gái đánh thẳng vào mặt anh ta, túm lấy hai má anh ta kéo sang hai bên.

Giống như một cặp vợ chồng trẻ đang tán tỉnh nhau.

Tôi nhớ anh từng thích trêu chọc tôi như thế này.

Điểm khác biệt là tôi kém sôi nổi hơn nhiều so với cô gái trong video.

Tôi chỉ ngại đến mức đỏ mặt vỗ vào tay anh nói: "Đừng như vậy, xung quanh còn có người."

Nhưng anh ấy giả vờ không hiểu, ngây thơ ghé sát vào tai tôi: "Vậy lúc không có người thì có thể làm vậy sao?”

Trước khi tôi tức giận một giây, anh sẽ nhảy nhót chạy đi, vừa chạy vừa la hét trong đám đông.

"Lâm Vũ, trước đây là anh đuổi theo em, hiện tại đến lượt em đuổi theo anh."

Anh không bao giờ quan tâm đến ánh mắt của những người xung quanh, giống như mặt trời, chỉ lo tỏa sáng vào người khác.

Vì thế trong cuộc đời u ám của tôi, anh chính là ánh sáng.

Ngay lúc tôi đang chìm vào hồi ức, Tần Nguyên đột nhiên đưa tay giật lấy điện thoại, tay chân loạng choạng lau nước mắt cho tôi.

"Ôi bảo bối, đừng khóc, đừng khóc, không đáng đâu, đừng khóc vì tên cặn bã đó."

Lại khóc nữa, tôi thật vô dụng mà.

Thư Hoài, Thư Hoài, nếu biết trước kết cục sẽ như thế này, thà rằng chúng ta chưa từng gặp mặt.

6.

Theo lời của Thư Hoài, vào đêm chúng tôi gặp nhau lần đầu năm anh mười tám tuổi, anh đã yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên.

Nhưng trong ký ức của tôi, đó là đêm chật vật nhất trong cuộc đời tôi.

Mưa lớn gió lớn kéo đến, những cành cây thường ngày treo cao trên đầu giờ đang nằm trơ trọi trên mặt đất. Tôi lao ra khỏi nhà, lục tìm trong thùng rác, bụi cỏ, cố tìm lại chiếc khóa trường mệnh bị em kế của tôi vứt đi.

Đó là thứ duy nhất mẹ để lại cho tôi.

Xung quanh có người đến người đi, tiếng mưa, tiếng xe, tiếng bước chân, ai cũng có nơi để đi, chỉ có mình tôi lang thang không mục đích.

Người duy nhất chú ý đến tôi là Thư Hoài.

Khi tôi gần như tuyệt vọng, anh đến từ phía sau tôi, quấn chiếc áo hoddie rộng quanh người tôi, đặt chiếc ô duy nhất vào tay tôi.

Về phần mình, anh ấy đứng dưới mưa thoải mái tươi cười nói “Không cần cảm tạ.”

Đó là hơi ấm duy nhất tôi cảm nhận được sau khi trải qua cái chết của mẹ, sự ghê tởm của mẹ kế, sự thờ ơ của cha ruột và sự bắt nạt ở trường.

Mắt tôi đỏ hoe lên vì khóc, nhưng tôi vẫn nở nụ cười gượng gạo với Tần Nguyên.

"Yên tâm, tớ ổn."

Cô ấy mím môi, do dự hồi lâu mới mở miệng: "Lâm Vũ, có thể hay không cậu nghĩ nhiều rồi. Kỳ thật với tính cách của Thư Hoài, kia có lẽ chỉ là một người bạn bình thường của anh ta."

Tôi nắm mạnh quả bóng giấy trong tay, thực lòng mà nói, tôi không hề ngạc nhiên khi cô ấy nghĩ như vậy.

Thư Hoài đã cho tôi tất cả những gì có thể có trong quá trình chúng tôi yêu nhau, tình cảm của chúng tôi phải nói là oanh oanh liệt liệt.

Hơn nữa, trong mắt mọi người, Thư Hoài làm gì cũng rất tùy ý, hành động lại táo bạo nên mọi người đều bỏ qua sự thiếu tinh tế của anh.

Tâm trí tôi bây giờ rất lộn xộn, nhưng những sự kiện trong quá khứ vẫn hiện lên trong đầu tôi một cách rõ ràng.

"Cậu còn nhớ một cô gái say rượu nói bị say xe muốn ngồi vào ghế phụ của Thư Hoài không? Anh ta đã nói gì?"

"Tất nhiên là tớ nhớ rồi. Anh ta nói nếu không phải họ Lâm, nữ, cao 167cm, CMND số XXXXXX, ngồi vào ghế phụ của anh ta, anh ta sẽ uống nước cho qua đời. Nhờ chuyện này…..”

Giọng của Tần Nguyên càng ngày càng nhỏ.

Nhờ chuyện này mà mọi người đều nhớ số CMND của tôi.

Tôi nghĩ cô ấy sẽ nhớ Thư Hoài đã tránh các cô gái như thế nào khi chúng tôi ở bên nhau.

Anh chưa bao giờ là người không có ý thức về ranh giới, ngược lại, anh ấy biết rõ thế nào là ý thức về ranh giới.

Tần Nguyên thận trọng ngước mắt lên nhìn ta.

“Vậy bây giờ cậu định làm gì?”

Phải làm gì bây giờ?

Ngoại trừ li hôn, tôi vẫn chưa tìm được con đường thứ hai.

Nhưng không phải hiện tại.

Thế giới của người lớn không phải là truyện cổ tích, cuộc sống hiện thức chính là củi gạo mắm muối.

Tôi không thể để một mối tình thất bại lột mất đi một lớp da của mình, không thể để bao nhiêu năm nỗ lực lại trở thành làm áo cưới cho người khác được.