Chương 7: Cơm Nước Lam Gia Thật Sự Rất Khó Ăn

Ngụy Vô Tiện bị phụ thân mang về Liên Hoa Ổ, thỉnh thoảng vẫn sẽ gửi thư cho Giang Trừng. Hôm nay nhận túi thơm của Tiểu Hoa cô nương nhà ngay sát vách, ngày mai ăn bánh ngọt của Tiểu Bạch cô nương nhà ở đối diện, ngày kia đi chèo thuyền ngắm cảnh hồ cùng Tiểu Hồng cô nương nhà cùng khu phố, ngày ngày phong lưu quyến rũ, mỗi câu mỗi chữ trên thư đều nhuốm đầy vẻ tùy ý tiêu sái khiến cho Giang Trừng ao ước không thôi.

Giang Trừng chán ghét nhìn vụn bánh ngọt dính đầy trên giấy, vung tay xé bức thư thành từng mảnh bay lả tả, nghiến răng nghiến lợi, trong lòng oán hận nguyền rủa Ngụy Vô Tiện uống nước đá bị lạnh sún răng, ăn thịt nướng bị bỏng rộp lưỡi. Sau đó hắn cau mày, cực kỳ không cam lòng múc một muôi canh nhạt nhẽo, ngập ngừng một lúc lâu, cuối cùng cũng uống xuống, lưu lại vị đắng chát đầy miệng.

Lam thị gia quy cũng vô cùng khắc nghiệt đối với chuyện cơm nước, cái gì mà quá trưa không được ăn, cái gì mà mỗi bữa không được ăn quá ba bát, không thể hiểu nổi nhất chính là không thể gắp đồ ăn quá số lượng quy định.

Nam tu của Lam gia nhiều hơn nữ tu, lực cánh tay lại mạnh tới rợn người, vậy mà lượng cơm ăn lại cứ một mực bị kiểm soát như vậy. Trước khi tới Lam gia, Giang Trừng còn nghĩ mãi không ra, còn âm thầm hoài nghi Lam gia ngoài mặt giả bộ khí phái như vậy, nhưng thực ra là rất nghèo có phải không? Mãi cho tới khi đến Vân Thâm, sau khi nhìn thấy chén cơm ở Lam gia, Giang Trừng lại một lần nữa hoài nghi tính đúng đắn của Lam thị gia quy.

Chén ăn cơm của Lam gia không thể gọi là chén cơm, mà kích cỡ của nó phải tương đương với bát canh ở Vân Mộng, nếu như không phải cơm canh Lam gia món nào cũng như món nào, lõng bõng toàn nước, có lẽ Giang Trừng đã cho rằng mình đang không ở Vân Thâm mà đã đi lạc vào một hộ nông gia nào đó rồi. Thế nhưng đối với đệ tử Lam gia nghiêm túc quy phạm, Giang Trừng vẫn là cực kỳ khâm phục, bất kể chén cơm lớn hay không lớn, phần cơm đủ hay không đủ, thì hương vị cơm canh ở đây quả thật vẫn rất khó nuốt.

Từ trong bát canh múc ra một mảnh nhìn na ná lá cây, cũng trông giống như thứ thảo dược không tên nào đó, Giang Trừng tay cầm muôi bỗng nhiên ngập ngừng, mười phần xoắn xuýt nghĩ xem có nên ăn hay không, vừa quay sang liền bắt gặp Lam Vong Cơ mặt thỏa mãn đặt chén cơm vừa ăn hết sạch xuống, khuôn mặt trắng nõn chợt biến hóa màu sắc lúc xanh lúc đỏ, thấy vậy Giang Trừng len lén thả lại mảnh lá cây kia xuống bát canh.

Lam Vong Cơ rũ mắt xuống, ngốc một hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn về phía Giang Trừng, dường như rất hưởng thụ cảm giác được Giang Trừng nhìn chằm chằm, mắt còn hơi híp lại, tới lúc nhìn thấy trong mắt Giang Trừng ánh lên nghi hoặc, y liền quay qua kéo kéo góc áo Lam Hi Thần.

Lam Hi Thần buông cái chén không trong tay xuống, tiêu hóa một lúc lâu, lấy lại phong thái thường ngày, khóe miệng khẽ cong lên, cười tủm tỉm nói: "Giang công tử, Vong Cơ muốn nói, cơm canh Lam gia so với cơm canh Vân Mộng, có chỗ nào ngon miệng hơn chút?"

Ngon miệng? Khóe miệng Giang Trừng khẽ giật một cái, vừa định trả lời Vân Thâm món ăn nào cũng quái dị mùi vị lại càng quái dị, ngoảnh đầu qua lại thấy Lam Vong Cơ mặt đầy chờ mong nhìn mình, đành nuốt lại những lời định nói, ở trong bụng dạo qua một hồi, lời nói ra cũng trở nên dễ nghe hơn nhiều: "Hừm, nói thế nào nhỉ, cơm canh ở Vân Mộng khá là bình thường, mùi vị bình thường, ăn uống cũng bình thường, sau khi rời nhà tới Vân Thâm, cảm giác quả thật rất mới lạ."

Khóe miệng Lam Vong Cơ hơi mấp máy, lông mày mảnh khẽ nhíu, "Vãn Ngâm nhớ nhà."

Tiểu đường tuýp 1, tuýp 2 lâu năm đến mấy dùng 1 lần khỏe tới già

More...

201

50

67

Lời nói chắc như đinh đóng cột khiến cho Giang Trừng kinh ngạc một lúc, vừa định gật đầu thì lại nghe Lam Hi Thần nói: "Vong Cơ, đang giữa học kỳ không thể tự tiện rời khỏi Vân Thâm."

Lông mày Lam Vong Cơ lại càng nhíu lại: "Trước giờ Mão."

Nụ cười của Lam Hi Thần có vài phần bất đắc dĩ, lại thêm vẻ nuông chiều: "Vong Cơ, chớ có tùy hứng, thúc phụ sẽ không đồng ý."

Lam Vong Cơ nắm lấy ống tay áo Lam Hi Thần, kéo một cái, dùng lực "hơi" lớn, chỉ nghe "xoẹt" một tiếng, ống tay áo của Lam Hi Thần bị kéo rách, lộ ra cánh tay thon dài trắng nõn.

Ngay vào lúc Giang Trừng cho rằng Lam Hi Thần đã tức giận rồi, thì người kia lại vẫn rất bình tĩnh quay sang phân phó Lam thị đệ tử đứng bên cạnh: "Mang bộ đồ mới từ phòng ta tới đây, ta tới Thiên Điện thay."

Chỉ còn lại Lam Vong Cơ vẫn đang nắm chặt ống tay áo rách, mặt đơ đứng sững lại chỗ. Giang Trừng quay sang vừa lúc bắt gặp ánh mắt y hiện lên vẻ áy náy. Sau đó Lam Vong Cơ quay sang nhìn Giang Trừng chằm chằm, dáng vẻ không hiểu sao trông lại như đang tủi thân.

Không rõ vì sao, Giang Trừng chợt cảm thấy cánh tay mát lạnh, liền lặng lẽ khoanh tay trước ngực, cố gắng vén gọn ống tay áo.

Nhϊếp Hoài Tang lúc này vừa mới bước vào cửa chuẩn bị ăn cơm, nhích lại gần Giang Trừng thì thầm bàn tán.

"Chuyện gì xảy ra?"

"Không biết."

"Vì sao tay áo Lam Hi Thần bị rách?"

"Không biết."

"Vì sao Lam Vong Cơ cứ nhìn ngươi chằm chằm?"

"Không biết."

Nhϊếp Hoài Tang hoài nghi liếc nhìn Giang Trừng, làu bàu nói: "Không phải ngươi ngồi gần bọn họ nhất sao? Vì sao mà hỏi gì cũng không biết?"

Giang Trừng híp híp mắt, cũng không phản bác, chỉ nhàn nhạt tung ra ba câu hỏi liên hoàn, như ba cái tát vô hình vả bôm bốp vào mặt Nhϊếp Hoài Tang.

"Ngươi biết Lam Vong Cơ muốn nói gì?"

"Không biết."

"Ngươi biết Lam Hi Thần đang nghĩ gì?"

"Không biết."

"Ngươi biết Lam Vong Cơ nghĩ gì khi ở cạnh Lam Hi Thần?"

"... Không biết."

Giang Trừng đắc ý hừ lạnh một tiếng: "Hỏi gì cũng không biết, ngươi có thể biết cái gì một chút không?" Dứt lời, cũng không chờ Nhϊếp Hoài Tang kịp phản ứng, Giang Trừng xoay người rời đi, bước chân cao ngạo giống hệt Kim Tử Hiên.

Lam Vong Cơ liếc nhìn Nhϊếp Hoài Tang, nhìn đến mức khiến người kia cả người sởn da gà, lúc này y mới cầm theo ống tay áo tơi tả kia, cắm đầu chạy theo đuôi Giang Trừng.

TBC

Trạm bị chậm phát triển khả năng ngôn ngữ ư?

Không sao, đi với Trừng, Trừng mở miệng ra cái là 18 đời tổ tông nhà đứa khác còn phải nhột luôn 😂