Chương 21: Lam Cải Trắng Tiến Quân Thành Công
Nhìn thấy Lam Vong Cơ ngay trước cửa nhà mình quả thật có chút ngoài ý muốn, thế nhưng Giang Trừng vẫn là hoan nghênh y tới, có điều lại có chút đề phòng với người đứng sau lưng y. Người này vừa nhìn Lam Vong Cơ hai mắt vừa rực sáng, thấy thế nào cũng không giống như có ý tốt.
Giang Trừng ngay lập tức giấu Lam Vong Cơ đằng sau lưng để bảo vệ. Cái người này, mặc dù xem cách ăn mặc thì có vẻ là người Lam thị, thế nhưng thần thái nhìn kiểu gì cũng thấy giống một đại thúc hèn mọn, huống hồ hành lý gì đó đều không mang, chỉ ôm đúng một cái khố trên tay. Nét mặt Giang Trừng lập tức đanh lại: "Ngươi... đi theo Lam Trạm làm cái gì? Vì sao lúc ta ở Lam gia thì chưa từng thấy ngươi? Dáng dấp được cái rất tiêu sái, vậy mà ánh mắt vì sao lại bỉ ổi như vậy a? Nhìn chằm chằm Lam Trạm làm cái gì, ngươi coi trọng nhan sắc của y sao?"
Vẻ mặt Thanh Hành Quân rất chi là xấu hổ, hai tay xua lấy xua để, mặt đầy vẻ vô tội chớp chớp mắt với Lam Vong Cơ: "Vong Cơ, con, con mau giải thích, giải thích đi a, vi phụ không phải là người xấu, vi phụ là phụ thân của con a~"
Giang Trừng hừ lạnh một tiếng, quay đầu hỏi Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, hắn là phụ thân của ngươi sao?"
Lam Vong Cơ nhớ tới một tháng vừa rồi bị người này ngồi xổm ngoài cửa canh chừng, trong lòng sinh ra hờn dỗi, hung hăng lắc đầu.
Sắc mặt Thanh Hành Quân tái đi, nhìn mà xem, hai mắt trợn tròn còn miệng thì mếu máo, giống như là chỉ một khắc sau liền khóc òa thành tiếng luôn a.
Trong mắt Lam Vong Cơ hiện tại chỉ còn thấy duy nhất Giang Trừng một người, đã triệt để phớt lờ Thanh Hành Quân, hí ha hí hửng theo sát Giang Trừng tiến vào Liên Hoa Ổ.
Chỉ còn lại Giang Phong Miên đang lôi lôi kéo kéo đứa nhỏ kia, cùng Thanh Hành Quân liếc nhau một cái, chào hỏi một tiếng, sau đó lại cực kỳ tốt bụng mà mang Thanh Hành Quân vào bên trong Liên Hoa Ổ.
Buổi tối hôm ấy, Lam Vong Cơ vụиɠ ŧяộʍ lẻn vào phòng ngủ của Giang Trừng, mà cái này cũng không thể gọi là lén lút được. Vì sao? Là vì đang lúc Giang Trừng đang cởϊ qυầи áo chuẩn bị đi ngủ thì cửa sổ "Rầm!" một tiếng bị mở toang, sau đó lại thấy bản mặt đơ của Lam Vong Cơ, "Huỵch!" một cái nhảy vào bên trong phòng, một điểm thu liễm cũng không có. Thời điểm y nhìn thấy Giang Trừng, vẻ mặt vẫn rất là thản nhiên, hai mắt đảo bốn phía quanh phòng, sau đó liền quen cửa quen nẻo đặt bọc hành lý của mình lên bàn, mở ra, sửa soạn từng cái từng cái đồ dùng cá nhân mang theo.
Giang Trừng đầu tiên là sững sờ, sau đó vội vàng phủ thêm áo ngoài, hỏi: "Lam trạm, ngươi đang làm gì vậy?"
"Định cư." Lam Vong Cơ quay đầu nhìn thoáng qua Giang Trừng, sau đó lại cúi đầu chỉnh chỉnh tề tề bày hết một loạt đồ dùng cá nhân mang theo lên bàn, rồi lại lấy ra chồng quần áo đã hơi có chút nhăn nheo, cực kỳ ung dung mà cất vào trong tủ quần áo của Giang Trừng. Tuy bận rộn mà lại rất thư thái a~
Vừa mới tới Liên Hoa Ổ đã muốn đoạt phòng ngủ của ta sao?
Giang Trừng sững sờ trợn tròn đôi mắt hạnh, nhanh chóng bước xuống giường, chạy tới nắm chặt tay Lam Vong Cơ, cả giận nói: "Lam Trạm, Lam gia ngươi cũng không tới mức nghèo như vậy đi? Phòng ngủ của ta tuy rất thoải mái, nhưng so ra vẫn kém Tĩnh Thất của ngươi a, còn nữa, ngươi muốn ở luôn tại đây không về Lam gia sao? Ngươi không sợ Lam lão tức chết sao?"
Lam Vong Cơ ngừng lại một chút, nhìn chằm chằm Giang Trừng đang nắm chặt tay mình, sắc mặt dần dần đỏ ửng, nhẹ nhàng lên tiếng: "Sẽ không, thúc phụ yêu thích Vân Mộng đã lâu."
Mà ở một nơi xa xăm kia, tại Vân Thâm, Lam Khải Nhân mười phần bất nhã mà hắt xì hơi một cái, liếc nhìn vầng trăng ấm áp treo ngoài cửa sổ, nghi hoặc vuốt vuốt cái mũi, cầm lấy quyển sách, tiếp tục đọc: "Vân Mộng nhiều sông ngòi, cho nên ở Vân Mộng có rất nhiều người giỏi bơi lội..."
Giang Trừng lần đầu tiên cảm nhận được rằng khuôn mặt trắng nõn không tì vết như ngọc bích của Lam Vong Cơ kia, so ra cũng dầy không kém Ngụy Vô Tiện a. Mà tên này lại còn nhã nhặn mang theo bút mực giấy nghiên, đặt vài tờ gia quy còn đang chép dở lên bàn, rồi lấy Vong Cơ cầm treo lên tường, chỉnh trang lại dây tua rua treo trên đuôi đàn, sau đó thì xách Tị Trần tới chen chúc trên giá để kiếm của mình, cùng Tam Độc xếp cùng một chỗ. Xong xuôi đâu đấy, Lam Vong Cơ hết sức hài lòng thưởng thức thêm vài lần, sau đó thản nhiên tiến tới bên giường.
Giang Trừng vốn vẫn đang nắm chặt tay y, hiện tại lại bị khách đảo thành chủ, bị y dắt tay kéo tới bên giường.
"Lam... Lam Trạm... làm, làm cái gì vậy?!" Mặc dù Giang Trừng vẫn ngủ chung giường với Ngụy Vô Tiện, sớm đã không ngạc nhiên, thế nhưng rút cuộc đây vẫn là lần đầu tiên ngủ chung giường với người khác không phải Ngụy Vô Tiện, ít nhiều cũng có chút luống cuống cùng khẩn trương.
Hai mắt Lam Vong Cơ sáng lên, đưa tay gỡ xuống đai lưng của mình, hết sức nhanh chóng bò lên giường, hai tay đan vào nhau đặt lên bụng, quy quy củ củ, bản bản chính chính nằm ngay ngắn, tay chân thẳng tắp, thân thể thẳng tắp, tư thế thẳng tắp, chỉ có đôi mắt là nghiêng, háo hức mong chờ liếc nhìn Giang Trừng chằm chằm.
Giang Trừng vốn là đang muốn nói hay là ta dứt khoát đem gian phòng này tặng cho ngươi luôn, ta ra ngoài ngủ là được rồi. Thế nhưng lại thấy Lam Vong Cơ chừa ra nửa cái giường cho mình, lại mang ánh mắt tha thiết mong chờ mà nhìn mình, thế là hắn liền nuốt lời muốn nói trở vào trong bụng, kiên nhẫn nằm xuống bên cạnh Lam Vong Cơ, vì muốn che giấu sự ngại ngùng của chính mình mà còn lúng túng trêu chọc một câu: "Ngươi vì sao lại giống Ngụy Vô Tiện như vậy, không chỉ thích trèo cửa sổ, mà còn không dám đi ngủ một mình."
Vừa dứt lời, ngọn nến trong phòng đột nhiên phụt tắt, bốn phía chìm vào màn đêm đen kịt.
Giang Trừng bị dọa tới khẽ kêu lên một tiếng, không tự chủ được mà nhích lại gần Lam Vong Cơ, ôm lấy cánh tay của y.
Trong bóng tối truyền tới một tiếng cười khẽ, mười phần vui vẻ, kề sát bên tai, hơi thở ấm áp khẽ phả lên mặt, Giang Trừng toàn thân cứng đờ, do dự muốn buông ra cánh tay Lam Vong Cơ, lại đột nhiên bị y ôm chặt vào trong l*иg ngực.
Giọng nói trầm thấp mà dịu dàng từ tốn quanh quẩn bên tai: "Vãn Ngâm, ta tại."
Giống như là rượu hoa đào tản ra hương thơm nồng nàn thuần hậu, mát lạnh hơi cam, mang theo mưa phùn ngày xuân, hoa đào hé mở, kinh diễm mà ôn nhu.
Một đêm này Giang Trừng ngủ rất thơm, nét mặt đong đầy thỏa mãn cùng ngây ngô, nếu bỏ qua Ngụy Vô Tiện tức giận hoảng sợ đang chửi rủa tới xé rách cổ họng ở ngoài cửa phòng, thì một ngày mới này quả thật vô cùng tươi đẹp.
"Tiểu cổ hủ!! Đây là phòng ngủ của sư muội ta!!! Ngươi vì sao lại từ bên trong bước ra??? Còn nữa, đêm qua có phải là ngươi khóa cửa sổ không? Có phải là ngươi chốt cửa chính không? Cướp phòng ngủ của người khác thì cũng thôi đi, thế nhưng lại làm hại ta ngồi ngoài cửa chết cóng cả đêm! Ngươi quá mức ngông cuồng rồi! Hôm nay ta thề phải đánh chết ngươi!!!"
Giang Trừng bất đắc dĩ đỡ trán, chẳng trách đêm qua trước khi ngủ hắn cứ cảm giác mình bỏ quên thứ gì, hóa ra là bỏ quên Ngụy Vô Tiện tên này.
Ai bảo ngươi về muộn, ai bảo ngươi lêu lổng, cho đáng đời! Giang Trừng vừa mở cửa vừa híp mắt cười, cực kỳ đắc ý mà nghĩ thầm như vậy.
TBC