Chương 17: Mạt Ngạch Quấn Quanh, Tơ Lòng Vương Vấn

Đi theo phía sau Lam Vong Cơ, Giang Trừng đưa mắt nhìn tấm lưng vững chãi thẳng tắp kia, áo trắng phiêu đãng, cùng dây buộc tóc thêu hoa văn mây cuộn nhẹ nhàng phất phơ, chợt có cảm giác năm tháng tĩnh hảo.

Mặt trời trên cao, ánh nắng chiếu qua vành tai Lam Vong Cơ, rọi vào trong mắt Giang Trừng, hắn khẽ nghiêng đầu, liếc nhìn tia nắng bao phủ vành tai ửng đỏ của người kia, đột nhiên nhớ tới con mèo trắng hồi nhỏ vẫn thường đi theo bên cạnh mình, meo meo không ngừng, duỗi ra móng vuốt nho nhỏ, lộ ra đệm thịt hồng hồng mềm mềm. Đuôi mạt ngạch quấn quanh cổ tay bị gió thổi cong vυ"t lên, gãi vào lòng bàn tay ngưa ngứa.

Mạt ngạch này nếu đeo lên người Tiểu Bạch, nhất định sẽ rất đẹp.

Giang Trừng nheo lại mắt hạnh, đón ánh nắng, sải mấy bước dài đi tới bên cạnh Lam Vong Cơ, giơ lên cổ tay, nắm lấy đuôi mạt ngạch, cười nói với Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, ta không muốn cất giữ thay ngươi nữa, mạt ngạch này, thuộc về ta." Mười phần tùy ý ngạo nghễ, rực rỡ như lửa.

Lam Vong Cơ giật bắn mình, sau khi kịp phản ứng lại, khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng, thân hình lung lay như sắp đổ, hai con ngươi lưu ly nhạt màu đã mất đi tiêu cự, dáng vẻ lâng lâng như đang bồng bềnh trên mây.

Giang Trừng lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của y, giật mình kêu lên một tiếng, nhíu chặt lông mày, vội vàng dang tay ra giữ chặt thân hình đang lắc lư của Lam Vong Cơ, chỉ sợ Hàm Quang Quân đoan trang nhã chính này ngã dập mặt xuống đất thì hỏng hết cả hình tượng.

"Làm đúng lắm, Vong Cơ cố lên!" Từ trong bóng tối cách đó không xa truyền tới một chút thanh âm kỳ quái, nhưng hai người lúc này không chú ý tới.

Giang Trừng là có ý tốt, dù sao thì hai người cũng là bạn cùng học, lại từng ở chung phòng, hơn nữa Lam Trạm cũng miễn cưỡng coi như là bạn tốt tri kỷ của hắn. Huống hồ, hai người đi săn đêm cùng nhau, không gặp phải yêu thú, cũng không đυ.ng phải tẩu thi, nếu như Lam Vong Cơ xảy ra chuyện lúc này, cho dù hắn có mọc ra mười cái miệng cũng không thể phân bua, chưa kể Lam Vong Cơ còn có Lam Hi Thần một vị huynh trưởng đáng sợ như vậy.

Trong đầu hiện lên bộ mặt mỉm cười của Lam Hi Thần, Giang Trừng run bần bật, vội vàng đỡ Lam Vong Cơ đứng vững, dìu y ngồi xuống chỗ trống dưới tàng cây, mà chính mình cũng ngồi xuống bên cạnh.

Da mặt của Lam Vong Cơ vốn trắng hơn nhiều so với người bình thường, vì thế nên hiện tại lộ rõ đỏ bừng, nhìn khá lạ mắt, có điều, hai mắt vô hồn nhìn Giang Trừng, thấy thế nào cũng đều có chút ngốc nghếch ngớ ngẩn.

Này là bị ma nhập sao?

Giang Trừng nghi hoặc quay đầu nhìn chung quanh một chút, cũng không thấy yêu ma quỷ quái nào có thể thâu hồn đoạt phách, sau đó quay lại nhìn Lam Vong Cơ một chút, thấy y lặng lẽ cúi đầu, Giang Trừng sửng sốt nhìn khuôn mặt vốn lãnh đạm kia hiện lên chút thẹn thùng.

Lam Vong Cơ đây là có chuyện gì? Mọi khi bản lĩnh cao cường như vậy, người đời đều nói Hàm Quang Quân tuổi tác không lớn nhưng bản lĩnh lại không nhỏ, hiện tại xem ra toàn là nói quá a, hay là bản thân y bị khuyết tật gì đó, đại loại là kiểu đến giờ thì phát tác ấy?

Ánh mắt Giang Trừng nhìn Lam Vong Cơ mang theo chút cảm thông, lại có chút hiếu kỳ, nhịn xuống một chút, cuối cùng lòng hiếu kỳ vẫn là chiến thắng sự cảm thông, nói bóng nói gió hỏi dò: "Lam, Lam Trạm, ngươi so với huynh trưởng cũng không kém là bao đi?"

Lam Vong Cơ khẽ gật đầu, ngoan ngoãn trả lời: "Huynh trưởng hơn ta bốn tuổi." Đôi mắt lưu ly rút cuộc cũng đã có chút tiêu cự.

Giang Trừng: "Ta thấy huynh trưởng ngươi đối với ngươi vô cùng tốt a."

Lam Vong Cơ quỳ gối ngồi rất ngoan, hai tay đặt ngay ngắn trên đùi, có chút ngượng ngùng: "Sau này huynh trưởng cũng sẽ đối tốt với ngươi."

"? ? ?" Giang Trừng nhíu nhíu mày, kỳ quái nhìn thoáng qua Lam Vong Cơ, "Vì sao hắn phải đối tốt với ta? Không, ta không muốn hỏi hắn, ta là muốn hỏi ngươi."

Lam Vong Cơ tư thế ngồi rất nhu thuận, chớp chớp mắt, nghiêm túc lắng nghe.

Giang Trừng đặt một tay lên vai Lam Vong Cơ, mắt hạnh khẽ nheo lại, ghé sát gần bên tai Lam Vong Cơ, thấp giọng hỏi: "Lam Trạm, ngươi... khi còn nhỏ..." Có phải là đã mắc bệnh gì đó?

Bất chợt chạm vào ánh mắt lưu ly nhạt màu gần trong gang tấc của Lam Vong Cơ, Giang Trừng khẽ giật mình, lời nói vừa tới cửa miệng lại nuốt trở vào, trong giây lát hô hấp bỗng đình trệ.

Đôi mắt Lam Vong Cơ không giống với Lam Hi Thần, màu mắt nhạt hơn nhiều, giống như dòng suối trong veo tinh khiết, cũng giống như băng tuyết lạnh lẽo thanh đạm, vốn là khác biệt hẳn với người thường, khiến người khác khó mà quên, bây giờ lại gần ngay trước mắt, chứa đựng ôn nhu nhàn nhạt, cũng tràn đầy nhiệt thành.

Hóa ra, Lam Vong Cơ lạnh như băng đều là gạt người, rõ ràng là đôi mắt tràn trề dịu dàng ấm áp như vậy.

Giang Trừng cảm thấy trống ngực đập dồn dập kịch liệt, mặt cũng nóng bừng bừng, toàn thân giống như bị đôi mắt lưu ly này thôi miên, ngây ngốc ngay tại chỗ.

Hai người mặt đối mặt, mũi chạm mũi, giống như đang phân cao thấp, ngươi không động đậy ta cũng không động đậy, lại không ai chú ý một bóng người lén lút từ đằng xa đang lặng lẽ tới gần.

Tại khoảnh khắc nhìn thấy hai người kề sát bên nhau, Lam Hi Thần suýt chút nữa không nhịn được mà bật cười thành tiếng, thế nhưng chờ một lúc lâu vẫn thấy đệ đệ nhà mình ngồi im re không tiến thêm một bước nào, hắn lại không nhịn được mà đỡ trán, rút cuộc từ nhỏ tới giờ hắn vừa làm huynh trưởng, vừa làm cha, lại vừa làm mẹ, vì đệ đệ mà thao thức trọn con tim a.

Đệ đệ không biết chủ động, đầu óc chậm chạp, thân là huynh trưởng nhất định phải ra tay giúp đỡ, thế là Lam Hi Thần liền lặng lẽ không tiếng động nép vào gần Lam Vong Cơ, giơ tay lên dúi cái đầu gỗ của đệ đệ nhà hắn về phía Giang Trừng.

Anh khôn cmn hết phần của thằng nhỏ rồi còn đâu... 😕

"Ai da! Răng của ta!" Giang Trừng che miệng, sau đó liền đẩy Lam Vong Cơ một cái lảo đảo, lửa giận bốc thẳng lêи đỉиɦ đầu, "Ngươi đồ ấm đầu này! Làm gì tự nhiên đυ.ng vào ta? Ta đâu có đắc tội Hàm Quang Quân ngươi?"

Có lẽ là vì rất đau, lại có chút ấm ức không nói rõ được cũng không thể tả xiết, Giang Trừng bịt miệng, ánh mắt đỏ ửng lấp lánh nước mắt.

Sắc mặt Lam Vong Cơ cũng rất khó coi, cắn môi tới bật máu, đôi môi tràn ra từng giọt từng giọt máu, tí tách nhỏ xuống vạt áo trắng tinh, thế nhưng y lại không hề để ý, hốt hoảng lo sợ, muốn tách miệng Giang Trừng ra để xem xét vết thương của hắn.

Có lẽ là do nét mặt của y quá bối rối cùng lo lắng, Giang Trừng liền nhận ra rằng y không phải cố ý, lửa giận cũng nguôi ngoai phần nào, không mắng mỏ y nữa, thuận theo động tác của Lam Vong Cơ, khẽ miết cánh môi xuống, để lộ ra phần bị rách cho y xem.

Lam Vong Cơ cẩn thận xem xét vết thương của Giang Trừng, từ lớp áo trong xé xuống một miếng vải sạch sẽ nhất, nhẹ nhàng thấm hết vệt máu còn đọng trên môi hắn, sau khi chắc chắn rằng Giang Trừng không bị tổn thương gì nghiêm trọng, sắc mặt bỗng nhiên lạnh xuống, đứng phắt dậy rút ra Tị Trần, giận dữ xông về phía kẻ đang ẩn nấp kia.

Từ trong rừng truyền tới tiếng kim loại va chạm vào nhau xen kẽ với tiếng gió xào xạc, hai đường kiếm màu xanh lam chiếu thẳng tới chân trời.

Lam Vong Cơ dường như ngay lập tức rút Tị Trần về, tại khoảnh khắc Giang Trừng nhìn thấy Lam Hi Thần này, khóe miệng co giật tới kịch liệt. Mới vừa rồi là Lam Hi Thần đánh lén hai người bọn họ? Sợ rằng chính là Lam Hi Thần mới là đồ ấm đầu đi?

"Trạch Vu Quân quả đúng là yêu thương đệ đệ, xót xa đệ đệ, khiến cho người khác mở rộng tầm mắt. Có điều, Giang mỗ từ khi nào đã đắc tội ngươi, khiến cho ngươi muốn gây khó dễ với ta?"

Lam Hi Thần thu lại ý cười, trên mặt tràn đầy áy náy, giơ hai tay ra chiều hòa hoãn, ánh mắt tha thiết, cực kỳ chân thành mà nói: "Giang công tử xin chớ trách tội, là Hoán không biết nặng nhẹ, chỉ là vì thấy tình cảm giữa Giang công tử và đệ đệ không có tiến triển thêm bước nào, Hoán rất nóng lòng, cho nên đành đánh liều một chút, là Hoán làm sai rồi, còn mong Giang công tử sẽ không giận lây sang Vong Cơ."

Giang Trừng nhíu mày, hất cằm, trong lòng thầm mắng vài lần Lam Hi Thần là đồ xấu xa, hừ lạnh một tiếng, kéo ống tay áo Lam Vong Cơ đang đứng bên cạnh, lướt qua trước mặt Lam Hi Thần, "Trạch Vu Quân, ta cùng lệnh đệ tình cảm rất sâu đậm, không phiền ngươi hao tâm tổn trí."

Nói rồi sải bước rời đi, không để ý tới vẻ mặt Lam Hi Thần đang từ kinh ngạc thoắt cái chuyển sang kinh hỉ, cũng không hề biết trong một giây đó Lam Vong Cơ cùng Lam Hi Thần nhanh chóng trao đổi ánh mắt, hoàn toàn ngầm hiểu ý nhau.

TBC