“Bằng không ngươi đến xay tiêu đi.” Minh Nguyệt tay cầm dao thái tiến lên, dám trêu người đang nấu ăn, liền khiến cho ngươi không ăn.
Hàn Tĩnh trừng mắt nhìn nàng một lúc lâu, tiếp theo phẩy tay áo bỏ đi.
“Tính khí thần sông này đúng thật là quá lớn, nếu là ở thế giới cũ, muốn ăn đồ ăn ta làm, cũng phải nhìn tâm tình ta có tốt hay không.” Nàng gọt rau một, liền bắt đầu thái cá, sau đi đó chuẩn bị nguyên liệu khác.
Đã bao nhiêu năm?
Là hai trăm năm… Không! Đã qua hai trăm hai mươi năm.
Hàn Tĩnh đứng lặng ở ngoài phòng nhỏ, ngắm nhìn dãy núi cách đó không xa, bên tai còn nghe tiếng hò hét của hai quân đang chém gϊếŧ, cùng với hình ảnh máu chảy thành sông, trải qua dòng năm tháng dài như thế, như trước không cách nào quên, hận ý trong lòng đến nay khó tiêu trừ.
Hắn rất hận…
Hận ông trời không có mắt, hận kẻ phản bội bán đứng hắn…
Rất hận…
“Thần sông!”
Tiếng nói yêu kiều giòn tan phía sau vang lên đánh thức hắn.
Minh Nguyệt ló đầu ra hét :” Đã làm xong rồi, mau vào đi!”
Kiềm lại hận ý mãnh liệt muốn huỷ diệt thiên địa, Hàn Tĩnh mới thay đổi sắc mặt, xoay người thong thả đi vào trong, chỉ thấy trên bàn nhỏ đang bày món cá kho, hương thơm gợi lên trí nhớ phong trần đã lâu.
“Ta làm là món cá kho…” Nàng đem đôi đũa đặt xuống.
“Là cá nấu tương” Hắn tiến ngồi xuống, tuỳ miệng sửa lại.
“Nói như thế cũng không sai, bỡi vì cá kho tàu chính là từ cá nấu tương cải biến mà thành, chính la làm cá nấu tương không cần thiết phải đem cá chiên sơ hoặc luột sơ.” Minh Nguyệt nói xong, phụ hoạ nói :” Đây chính là món sở trường của ta, cam đoan sẽ rất ngon.”
Hàn Tĩnh lại liếc mắt nhìn nàng một cái, cho rằng từ ngữ quái dị đó xuất phát từ bộ tộc, hình như chưa từng nghe qua.
“Mau ăn xem hương vị có vừa miệng không.” Nàng đối với kỹ thuật nấu nướng của mình luôn luôn rất tin tưởng, mạng nhỏ này tuyệt d0ối có thể giữ lại.
Hắn cầm lấy đũa tre, ăn thử một miếng thịt cá, nhấm nuốt vài cái, sau đó tạm dừng một lát, như hiểu ra, lập tức lại gấp một miếng cho vào miệng, cứ như vậy, một miếng tiếp theo một miếng, cho đến khi chỉ còn lại xương đầu cá.
“Thế nào? Không sai chứ?” Minh Nguyệt một mặt đắc ý dào dạt.
“…” Hàn Tĩnh sau một lúc lâu đều không lên tiếng, chỉ có mày càng nhíu càng chặt, hít thở càng nhanh, như là đang ẩn nhẫn cái gì đó.
“Chẳng lẽ ăn không ngon?” Nàng kinh ngạc hỏi.
Lần này, Hàn Tĩnh trả lời.
Lúc này hắn nâng tay phải lên, dùng cổ tay áo rộng rãi che khuất gương mặt, hơi hơi hít không khí, còn rõ ràng run run, không nhìn thấy được biểu cảm, cũng không đoán được đang xảy ra chuyện gì.
Nàng làm sao cũng không nghĩ tới cái người tì khí rất lớn này, lại là thần sông vênh váo tự đắc sẽ có thể thình lình phản ứng bất ngờ như vậy, không khỏi nhăn nhăn hai gò má.
“Ai… Tuy rằng ta làm món cá kho này rất ngon, nhưng cũng không cần thiết cảm động đến khóc, như vậy làm ta trở nên rất tự đại…”Minh Nguyệt không khỏi nhớ tớ bộ truyện {{Căn-tin đêm khuya}}, nhân vật chính mở một gian căn tin, chỉ đêm khuya mới mở cửa buôn bán, khách nhân tới cửa thường xuyên bỡi vị một vài món ăn đơn giản mà xúc động tới bên nội tâm tối mềm mại, kia phần cảm động, tâm tình rơi lệ, nàng tự nhiên có thể lý giải, chỉ cần nghĩ đến sau này không được ăn đồ ăn của cha mẹ nấu, tâm tình cũng hạ xuống.
Đối với người đầu bếp mà nói, đây là lời ca ngợi lớn nhất.
Xem ra tính tình thần sông, vẫn có một mặt yếu ớt, chắc là khi còn tại thế, cũng cùng những người khác giống nhau, sẽ khóc, sẽ cười, trải qua vô số thăng trầm, đều có cảm xúc.
“Được rồi, đừng khóc, đã qua thì cho qua, phải học buông xuống, không cần quá mức chấp nhất…” Minh Nguyệt vỗ vỗ đầu vai hắn, chợt lại nhìn bàn tay mình, như không tin, lại vỗ xuống hai cái :” Thật đúng là có thể đυ.ng đến…”
Lúc đầu Minh Nguyệt trong lòng còn tự an ủi chính mình, tam thái tử chính là ngoại lệ, bất quá chỉ là tài năng đánh tới mông (nguyên văn t/g), không thể tin ngay cả thần sông cũng có thể đυ.ng chạm được.
Vì cái gì phát sinh loại sự tình này?
Chẳng lẽ cùng sứ mệnh thứ hai của nàng có liên quan?
Cuối cùng ý thức được nàng hành động vô lễ, Hàn Tĩnh giận trừng mắt liếc nhìn một cái :” Ai nói ta khóc?”
“Là, là ngươi không khóc, chính là hạt bụi bay vào trong mắt.” Nàng thay hắn tìm lý do tốt :” Ngươi sẽ không quăng ta xuống sông chứ?”
Hắn yên lặng nhìn Minh Nguyệt, khoé môi dương cao, cười đến tuấn mỹ yêu dị.
“Ngươi không cần cười như vậy có được không?” Minh Nguyệt rùng mình mạnh một cái, có dự cảm không tốt :” Sẽ làm trong lòng ta sợ hãi…”
“Nhưng có nhiều nữ nhân hy vọng nhìn ta cười, như thế liền có thể được nhiều sủng ái.” Hắn không khỏi hừ nhẹ, giống như chỉ trích nàng không biết điều.
Minh Nguyệt cười gượng một tiếng :” Ta chẳng qua chỉ là một ngọn cỏ dại, sao dám hy vọng xa vời được thần sông sủng ái, loại phúc khí này vận là nên nhường cho người khác đi.”
“Đừng quên, trong cảm nhận của dân chúng ngươi đã được gả làm vợ thần sông trên danh nghĩa.” Hàn Tĩnh chờ xem sắc mặt kinh hoảng của nàng.
Khoé miệng nàng run rẩy :” Không có hiệu lực của pháp luật, lại không có nền tảng tình cảm, ta cũng sẽ không thừa nhận.”
“Cái gi?”
Ta là nói ngươi có thể hưu thê, ta sẽ đồng ý.” Minh Nguyệt giả cười đề nghị.
Hàn Tĩnh xuỳ cười một tiếng :” Ngươi thật biết tự mình hiểu lấy.”
Mời vừa rồi còn có chút đồng tình với hắn, kết quả nháy mắt lại chứng nào tật nấy, không thể đối tốt với nam nhân này, Minh Nguyệt tức giận nghĩ ngợi.
“Bất quá ngươi làm món cá nấu tương này, hương vị có thể chấp nhận được, ta liền tạp thời chấp nhận.” Hắn không cao không thấp nói :” Sau này liền xem biểu hiện của ngươi.”
Xem cái đầu ngươi! Minh Nguyệt càng nghe càng phát hoả, nhưng tình hình hiện tại lại không thể đắc tội với thần sông này, dù sao bản thân ở thế giới này đều không quen, chỉ có thể dựa vào đối phương, bất quá đợi đến sau này quen thuộc, có thể tự lực cánh sinh, sẽ nghĩ đến biện pháp đối phó hắn.
“Ngươi nói đều đúng, bất quá hiện tại mặt trời đã xuống núi, hay là trước hết tìm một nơi nghĩ ngơi cho tốt…”
Không đợi nàng đem lời nói hết, tay phải vung tay lên, hết thảy trước mắt đều biến mất.
“Oa!” Minh Nguyệt cà người ngã ngồi xuống đất, đau đến nhe răng trợn mắt :” Ngươi đem ghế biến mất, cũng không nhắc nhở ta một tiếng… Ai… Mông của ta….”
“Đi thôi!” Hắn bước rời đi trước.
Minh Nguyệt xoa xoa mông đứng dậy :” Phải đi nơi nào? Thần sông… Đợi ta với…”
“Không cần kêu ta là thần sông.” Hàn Tĩnh căn bản khinh thường cái gọi là là thần.
“Hảo, không cho kêu thì không kêu…” Nàng cũng tận lực phối hợp :” Như vậy xin hỏi đại danh?”
Hắn khinh bỉ giơ khoé môi đỏ lên :” Tục danh Bản phiên không phải ai cũng có thể kêu.”
“Bản phiên?” Minh Nguyệt không hiểu :” Hẳn là nên xưng Bản thần chứ?”
Hàn Tĩnh dừng bước xoay người lại, quay đầu hướng nàng liếc mắt, giọng điệu cuồng vọng đến cực điểm :” Hảo hảo mà nghe cho rõ, bản phiên phong hào Ninh Vương…”
Minh Nguyệt lại một đường đi trở về bên bờ sông, cách đó không xa là nước sông cuồn cuộn đang chảy xiết, chỉ là hình như không nhận thấy địa điểm đang đi đến, chính là kinh ngạc nhìn bóng lưng cao lớn tự xưng là “Ninh vương”, thật không thể tin được thần sông này lại là một cái phiên vương…. Không đúng! Phải nói là một cái vương gia khi còn sống.
“Đi xuống đi!” Hàn Tĩnh lạnh lùng nói.
Nàng mạnh mẽ khôi phục lại tinh thần :” Xuống? Đi xuống nơi nào?”
“Tất nhiên là đáy sông!”
“Đáy sông?” Nàng ngây ngốc lặp lại, sau đó mới ý thức được ý tứ của đối phương :”Đáy sông!”
Hàn Tĩnh lười cùng nàng giải thích, phất tay áo phải lên, nước sông nháy mắt cuồn cuộn kéo lên, dâng lên cao gấp mấy trượng, tiếp theo đánh về phía hai người, khiến Minh Nguyệt mở lớn miệng nhỏ, nghĩ rằng sẽ bị cắn nuốt.