Chương 30

Xe buýt tham quan nhanh chóng rời đi, Nhạc Đồng Quang ngơ ngác duỗi người, phát hiện mình lúc này đang dựa vào sư tử, đột nhiên nhảy ra xa.

Sư tử bị đánh thức bởi cử động của cô, thay đổi tư thế lại tiếp tục ngáy ngủ.

Nhạc Đồng Quang không dám ngủ tiếp, hiện tại vẫn đang giờ làm việc.

Sau khi hiểu được sư tử sẽ không tấn công mình, cô mạnh dạn đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào chiếc cổ đầy lông của con sư tử, bộ lông cứng hơn tưởng tượng một chút, nếp lông lộ rõ, cô cúi đầu ngửi ngửi, có lẽ đã có người tắm cho nó trước khi đến đây, có chút mùi thơm.

Nhạc Đồng Quang cẩn thận chú ý đến đặc điểm hình thể của nó, ghé sát xuống bên cạnh nó như đang quan sát một viên ngọc, cẩn thận nhìn vào mũi và tai của nó, không dám bẻ răng nó ra xem, chỉ nhìn khóe miệng với cằm sư tử.

Cô đến gần hơn một chút, gần như nhìn vào mặt con sư tử.

Không biết có phải nó cảm thấy phiền hay không, nhưng con sư tử vốn đang ngủ yên bỗng nhiên duỗi chân ra, trực tiếp đè Nhạc Đồng Quang xuống bãi cỏ ở một bên, Nhạc Đồng Quang không kịp phòng bị trực tiếp nằm bò xuống dưới.

Sư tử kéo cô hai lần như ôm một con sư tử đang vùng vẫy, sau đó tựa cằm lên bờ vai hếch lên của cô, nhắm mắt tiếp tục ngủ, cơ thể con người thoải mái hơn nhiều so với nằm trên đá.

Nhạc Đồng Quang nằm nghiêng trên mặt đất, hai vai bị đè lên, bờm trên đầu đều chọc vào mặt, chưa kể mặt bị những sợi tóc chọc vào, thật sự rất khó chịu.

Cô cố gắng quay lại nhưng con sư tử bất mãn giữ cô lại, cúi đầu xuống liếʍ tóc cô.

Đầu có cảm giác ươn ướt, Nhạc Đồng Quang nheo mắt lại.

Hôm qua thì bị hổ liếʍ, hôm nay lại bị sư tử liếʍ, trước mặt thú lớn, uy nghiêm của cô không còn sót lại chút gì.

Nhạc Đồng Quang lúc đầu muốn vùng vẫy, nhưng cơ thể cô từ từ trượt xuống, một lúc sau cô hoàn toàn nằm thẳng.

Ngoại trừ lúc mới sinh ra, cô chưa từng bị liếʍ lông, Nhạc Đồng Quang không còn nhớ được mẹ mình trông như thế nào, đương nhiên cô không thể nhớ được cảm giác bị liếʍ, khi cô lang thang một mình, cô vẫn luôn cố gắng đoạt địa bàn làm đại ca, là cô sẽ liếʍ lông những con vật khác để thuần hóa chúng, dám có hành động ngạo mạn với cô đều bị một cước đá bay.

Cảm giác này thật sự đã quá lâu rồi, nó khác với cảm giác khi chải tóc của con người, thực sự hoàn toàn khác.

Con sư tử to đến nỗi khi được liếʍ lông có cảm giác như được tắm rửa, Nhạc Đồng Quang nằm đó một lúc, cảm thấy nước chảy vào mặt, một giây sau cô tỉnh lại từ trong sảng khoái, lau nước trên mặt, bò dậy chạy nhanh từ chối con sư tử tiếp tục hành động.

“Cám ơn, tao không cần gội đầu nữa đâu.”

Nhạc Đồng Quang dùng hết sức giơ tay chặn đầu sư tử.

Lòng bàn tay cô bị liếʍ, Nhạc Đồng Quang ngứa ngáy rút tay ra, ngửi xong, trên tay cô có một mùi quen thuộc, thơm như kem đánh răng hoặc nước súc miệng.

Cô lại ngửi tóc mình.

Sau khi thành tinh, Nhạc Đồng Quang đã dành nhiều thời gian để tìm hiểu lẽ

thường của xã hội loài người, bao gồm cả những thói quen hàng ngày khác nhau, cô cũng biết được rằng ngay cả mèo cũng cần tắm thường xuyên để làm sạch răng tai. Có con mèo trong nhà từng bị sâu răng, cuối cùng phải thống khổ chịu đựng buộc phải nhổ sạch toàn bộ, nên cô cũng đánh răng thường xuyên hơn, mặc dù kem đánh răng có mùi vị lạ và cô không quen.

Con sư tử này đã đánh răng mà kem đánh răng cũng có mùi khá thơm.

Nhạc Đồng Quang lại ngửi bờm sư tử, mùi cũng khá thơm.

Vườn thú trước đó đã chăm sóc nó rất tốt, nhưng không hiểu vì sao, cô chợt nảy ra ý nghĩ không thể thua nó, Nhạc Đồng Quang đơn giản lăn ra khỏi vòng tay sư tử, xoay người không để nó giữ cô lại, chạy mất.

Tốn quá nhiều thời gian bên con sư tử, đã gần trưa rồi.

Nhạc Đồng Quang sau khi trở về cẩn thận viết nhật ký công việc buổi sáng, ghi lại dấu hiệu và hành vi thể chất của con sư tử ngày hôm nay, sau đó xem xét số thịt trong tủ đông.

Cô phải đưa ra lời khuyên cho sở thú, cả sư tử và hổ đều thích con mồi sống, những loại thịt tươi này không phù hợp với thói quen săn mồi của chúng. Đây là khu vực bán hoang dã, sự hiện diện của con mồi có thể làm tăng cường độ vận động của chúng.

Khi cô viết ra ba chữ “lượng vận động”, Nhạc Đồng Quang cảm thấy mình là một con mèo thiên tài, cô đã có thể nghĩ ra được vốn từ vựng cao cấp như vậy.

So với các loài chim, Nhạc Đồng Quang hiểu rõ những loài động vật có thói quen tương tự với mình hơn, mặc dù cô thích ăn thức ăn đóng hộp cho mèo, thịt gà thịt cá đông lạnh được nấu chín nhưng việc săn bắn mỗi đêm là khoảnh khắc thú vị nhất của cô.