Chương 29

Không biết có phải nó được chăm sóc đúng cách hay không. Lông sư tử rất hoang dã, vòng tròn trên đầu lắc lư lộn xộn theo gió, khi nghe thấy tiếng người đến gần, cằm sư tử tựa vào đá hơi quay lại, nằm trên khuôn mặt này, một đôi mắt trông rất tiểu nhân híp lại thành một đường dài.

Đối mặt với người lạ, nó không vồ hay tấn công, thậm chí không thèm di chuyển.

Nhạc Đồng Quang luôn cảm thấy mình có thể đọc được một chút buồn bã và suy sụp trong đôi mắt mờ sương của nó.

Con này có vẻ dễ hòa đồng hơn con Bạch Hổ nhiều.

Sư tử quả thực dễ gần hơn Bạch Hổ một chút, Nhạc Đồng Quang đã đến rất gần, nó chỉ nằm uể oải, chỉ dùng đôi mắt nhỏ nhìn cô, không hề lộ ra uy hϊếp.

Đây là lần đầu tiên mèo con nhìn thấy sư tử thật kể từ khi nó có trí nhớ, con hổ trắng ngày hôm qua quá hung dữ và khó gần, Nhạc Đồng Quang hiện tại đối với sư tử tràn đầy tò mò.

Cô ngập ngừng tiến về phía trước một chút, rồi tiến về phía trước một chút, lưng hơi cong, sẵn sàng rời đi bất cứ lúc nào, nhưng con sư tử không hề di chuyển cho đến khi cô chỉ cách nó ba mét, thậm chí còn hất cằm về phía sau nằm trên hai chân trước đặt trên hòn đá, bộ lông trên cổ nó bị vò nát, nó nheo mắt, không kiên nhẫn phun khí, cố gắng để bộ lông trên mặt bị gió thổi bay đi.

Nhạc Đồng Quang cảm thấy những bộ lông này thực sự là một mối phiền toái, muốn cầm lược giúp nó chải bớt đám bờm này đi.

Con sư tử quá lười biếng, nó chỉ khịt mũi và nghiêng đầu sang một bên, không hề cử động một chút nào

Nhạc Đồng Quang ngồi xổm trên mặt đất, cẩn thận di chuyển về phía con sư tử, lúc này họ chỉ cách nhau nửa mét, duỗi tay là có thể chạm đến, thậm chí sư tử chỉ cần há to mồm là có thể cắt đứt đầu cô.

Nhưng sư tử không làm vậy, nó thậm chí còn không nhìn cô đến lần thứ hai, như thể xung quanh nó chỉ là một ngọn cỏ thừa.

Nhạc Đồng Quang thăm dò sờ sờ bộ lông trên cổ nó, khi gió lại thổi, cô đưa tay ra, bứt mấy chùm lông đang quét về phía mặt nó.

Động tác của cô rất nhẹ nhàng và chậm rãi, sau khi rút ra cô nhanh chóng rút tay lại.

Không bị lông làm phiền, khuôn mặt rũ xuống của con sư tử trở nên dễ chịu hơn, nó nghiêng đầu lại bắt đầu cảm thấy buồn ngủ trở lại.

Vừa mới bắt đầu tiếp xúc, ngoài việc thiết lập lòng tin, lúc này không có việc gì quan trọng khác phải làm, vì vậy Nhạc Đồng Quang chỉ ngồi xổm bên cạnh con sư tử bất động.

Đêm qua mưa rền gió dữ, hôm nay lại là một ngày nắng, mặt trời chói chang treo trên đỉnh đầu, ánh nắng gay gắt khiến người ta mơ màng buồn ngủ.

Xung quanh rất nhanh vang lên tiếng ngáy, Nhạc Đồng Quang vô thức ngáp dài, đêm qua ngủ không ngon giấc, hiện tại vẫn còn có chút buồn ngủ.

Cô thay đổi tư thế, từ ngồi xổm chuyển sang ngồi, vô thức nghiêng người về phía sư tử, mí mắt rũ xuống, loạng choạng mấy lần cũng ngủ thϊếp đi, sau khi ngủ say, đầu cô hoàn toàn tựa vào trên cổ sư tử.

Gió thổi chậm rãi, nhìn từ xa hai bóng người dựa vào nhau trông vô cùng hài hòa.

Lâu lắm rồi cô mới được ngủ trong một không gian thoải mái như vậy, khi Nhạc Đồng Quang đột nhiên tỉnh lại, cô không nhớ mình đang ở đâu, ngơ ngác trong giây lát, nghe thấy tiếng xe tham quan đang đến gần.

Vẫn là hướng dẫn viên du lịch ngày hôm qua, anh ta vừa lái xe vừa giải thích cho nhóm du khách mới.

“Tiếp theo là con hổ của chúng ta, à, là khu sư tử…”

Hướng dẫn viên du lịch còn chưa nói xong đã bị người khác đánh gãy.

“Không đúng, hôm qua tôi cũng tới đây, nơi này rõ ràng có hổ trắng, sao hôm nay lại biến thành sư tử? Con hổ đó đâu rồi?”

Hướng dẫn viên ho khan nói: “Người đi làm còn có ngày nghỉ ngơi. Bạch Hổ của chúng tôi hôm nay cũng có một ngày nghỉ, nó làm một ngày nghỉ một ngày, chỉ có mặt ở sở thú thứ hai, bốn, sáu; ba, năm, bảy là sư tử. Nếu anh muốn thấy Bạch Hổ xin mời ngày mai tới sớm để xem, bảo đảm có thể nhìn thấy.”

Lại có người khác tò mò hỏi: “Chủ nhật thì sao? Cả hai đều có à?”

Hướng dẫn viên lập tức cười: “Vừa thấy đã biết anh không phải người dân ở đây rồi. Chủ nhật à, chủ nhật sở thú của chúng tôi đóng cửa. Chúng tôi không mở cửa công viên.”

Không chỉ du khách nước ngoài mà cả khách du lịch trong nước vốn không thường xuyên đến đều bị sốc. Làm sao lại có một sở thú không mở cửa vào cuối tuần? Hầu hết mọi người chỉ có thời gian ra ngoài vào cuối tuần, lại đúng vào ngày sở thú không mở cửa, một lượng khách tham quan lớn như vậy mà cũng từ bỏ sao?

“Chúng tôi chỉ có thể đến sở thú vào cuối tuần, mấy người đóng cửa công viên vào cuối tuần vậy có hợp lý không? Quản lý của mấy người nghĩ gì vậy trời, không muốn kiếm tiền sao?”

Hướng dẫn viên du lịch nhìn người chăn nuôi đang nằm với con sư tử, ngơ ngác nói: “996(*) còn chưa đủ tàn nhẫn sao? Sở thú cũng không thể ngược đãi động vật, à không, ngược đãi nhân viên mà.”

Có du khách ở phía sau kiến nghị: “Mấy người có thể đổi ngày nghỉ để nhân viên nghỉ ngơi bình thường mà không cần đóng cửa công viên. Đóng cửa công viên thì bất tiện quá. Con tôi rất mong được đến đây vào cuối tuần.”

Người hướng dẫn viên quay mặt đi nói: “Tôi không biết nếu nghỉ ngơi sẽ xảy ra chuyện gì. Được rồi, sư tử đang ngủ nên chúng ta không quấy rầy nó. Các vị chụp ảnh xong hết rồi chứ? Bây giờ chúng ta sang điểm đến tiếp theo, đưa mọi người đi xem hổ Đông Bắc. Xin mời ngồi xuống. Đã đến lúc xuất phát.”