Chương 24

Trước khi trời tối, Nhạc Đồng Quang quay trở lại khu dân cư cũ, vì sắp bị phá bỏ nên dọc đường có rất ít cửa hàng, chỉ còn vài ngọn đèn còn sáng, đường phố phủ một lớp sương mù xám xịt.

Chủ cửa hàng thú cưng hôm nay không bận, đang ung dung ngồi sau quầy chơi điện thoại di động.

Trong cửa hàng đã bớt đi những chiếc l*иg trống, không gian ban đầu nhỏ bé dường như rộng rãi hơn rất nhiều, chú chuột hamster vẫn đang cố gắng chạy trong con lăn, để lại dư ảnh xám xịt.

Ông chủ ngẩng đầu nhìn thấy người đi vào, lập tức đặt điện thoại xuống, cười nói: “Đã bảy giờ rồi, tôi còn tưởng hôm nay cô không đến, định đóng cửa về nhà.”

Nhạc Đồng Quang ngượng ngùng nói: “Tôi tan làm hơi muộn, để anh đợi lâu rồi.”

“Không sao đâu, dù sao bây giờ cũng không có việc gì làm, về nhà cũng chỉ là đổi một chỗ chơi điện thoại thôi.” Ông chủ chỉ vào kệ: “Thức ăn cho mèo ở đằng kia.”

Nhạc Đồng Quang lấy điện thoại ra chuyển tiền cho ông ta, ông chủ biết cô nuôi rất nhiều mèo ở khu dân cư bên cạnh, bằng không cô sẽ không cần nhiều thức ăn cho mèo như vậy, đối với một người yêu mèo như thế ông ta rất kính nể.

Chỉ là nơi này sắp bị phá bỏ, có thể là cuối tháng này hoặc đầu tháng sau.

“Cửa hàng của tôi tuần sau sẽ đóng cửa. Ở đây không có người, cũng không có cửa hàng kinh doanh, giá thuê tuy thấp nhưng ở đây một ngày cũng rất lãng phí. Tốt nhất cô nên nhanh chóng chuyển đến nơi khác đi, nhỡ đâu chỗ này bất ngờ bị dỡ, cô có chuẩn bị cũng không kịp.” Ông chủ có lòng khuyên nhủ.

Nhạc Đồng Quang cảm thấy có chút nặng nề, việc di chuyển nhiều mèo tàn tật trong nhà như vậy thực sự rất khó khăn, hơn nữa tìm được một chỗ ở mới thích hợp cũng tốn rất nhiều thời gian, nơi đó phải đủ rộng, an toàn, và quan trọng nhất là không được quá đắt.

Thở dài, Nhạc Đồng Quang nói: “Vậy ngày mốt mang thêm cho tôi hai túi.”

Ông chủ gật đầu.

Nhạc Đồng Quang mang theo thức ăn cho mèo trở về nhà, để tránh con người, phần lớn những con mèo này đều ngủ ban ngày và ra ngoài vào ban đêm, lúc này trời đã tối nên chúng đang chơi đùa trong nhà chờ Nhạc Đồng Quang quay lại.

Thời gian cô đến không cố định, trước đây còn rất sớm, nhưng trong khoảng thời gian này cô chỉ xuất hiện sau khi trời tối, mấy con mèo mướp rất lo lắng cho cô, đứng sau những cây cột ở ngã tư nhìn xung quanh, nghe được tiếng bước chân của cô lập tức lặng lẽ đi đến.

Mèo mướp kêu một tiếng gọi cô, cọ xát thân thể dưới chân cô, Nhạc Đồng Quang nhịn không được cong cong đôi mắt.

“Chị về rồi đây.” Cô nhẹ nhàng nói: “Đừng lo lắng, về đến nhà là có thể ăn cơm rồi.”

“Meo.”

“Hôm nay thế nào? Không có chuyện gì xảy ra chứ?”

“Meo, meo, meo.” Con mèo mướp kêu lên một tiếng có phần khẩn trương.

Nhạc Đồng Quang nghe tiếng nó có chút lo lắng nên bước nhanh về nhà.

Hôm nay gia đình có hai thành viên mới. Chúng nó không bị thương mà là những chú mèo con mới sinh. Chúng còn rất nhỏ và chưa thể di chuyển bình ổn.

Mèo con bị mắc kẹt dưới một con mèo lông dài bị què hai chân sau, hai con mèo con dán lên người nó tìm ăn.

“Cậu mang nó về à?”

Hiển nhiên không thể đưa những con mèo nhỏ như vậy đến đây, chỉ có thể là bị phát hiện được mèo mang về.

Mèo mướp kêu lên một tiếng với cô.

Nhạc Đồng Quang đại khái hiểu được chuyện gì xảy ra, lúc mẹ của hai chú mèo con đang sinh con trong góc thì bị chậu hoa từ trên lầu rơi xuống đè chết, cha của hai đứa nhỏ cũng đã chết. Một đống người lộn xộn xôn xao xem chậu hoa rơi từ trên kia là của nhà ai, họ cũng dọn dẹp xác con mèo rồi chôn nó ở một nơi tùy tiện. Hai đứa trẻ sinh ra quá muộn lại quá yếu, trên người vẫn còn dính máu, con người tưởng chúng nó cũng đã chết nên chôn bọn chúng cùng nhau, bị một con mèo mướp đi ngang qua nhặt lên rồi liếʍ sạch.

Con mèo nhỏ như vậy không ăn được thức ăn cho mèo, Nhạc Đồng Quang thuần thục lấy từ trong tủ bếp ra một gói sữa dê.

“Cho chúng nó uống cái này đi.”

Cô nhéo miệng con mèo con rồi đổ sữa vào, tầm mắt nhìn những con mèo đủ màu sắc đang ngồi xổm thành vòng tròn lớn xung quanh cô.

Trong nhà ngày càng có nhiều mèo, đột nhiên cô cảm thấy mức lương mới tăng của mình dường như là không đủ.

..

Mèo con ăn ít lại nhanh đói, phải cho ăn hai giờ một lần vì chúng nó thực sự rất yếu.

Nhạc Đồng Quang không thể suốt ngày ở chỗ này, buổi tối phải ra ngoài làm việc, ban đêm còn có thể chăm sóc một chút, ban ngày chỉ có thể dựa vào những con mèo này.

Cô nhìn quanh phòng, những con mèo ở đây đều là những con mèo bình thường không thành tinh, chúng chỉ có thể làm những việc đơn giản theo hướng dẫn, chẳng hạn như săn mồi và cảnh giác với người lạ, chúng không gây ra tiếng ồn hay làm vỡ kính, nhưng chúng không thể cư xử giống như một con người, sẽ không thể chuẩn bị và cho ăn sữa một cách cẩn thận được.

Tốt nhất vẫn nên tìm một con mèo cái đang cho con bú để chăm sóc hai chú mèo con, điều này sẽ giúp chúng dễ dàng sống sót hơn.

Đặt mèo con lại dưới bụng mèo lông dài, Nhạc Đồng Quang liếc mắt nhìn con mèo đang ngồi xổm trước mặt: “Buổi tối ra ngoài, nhìn xem có con mèo cái nào đang ở thời kỳ cho con bú không.”

Mèo mướp meo meo đồng ý.