Chương 22

Ngoại hình mà Nhạc Đồng Quang cho chủ nhân con người của mình nhìn thấy vẫn là một màu vang loang nhạt dần với vẻ ngoài xuất sắc. Mặc dù trước đó đã bị từ chối hai lần nhưng cô vẫn không biến lại nguyên hình đi tìm chủ nhân. Nếu cô thay đổi ngoại hình thì mọi nỗ lực từ trước đến nay của cô đều đổ sông đổ biển, cô chính là kiên trì không ngừng ăn vạ ba lần mới đổi lấy được cuộc sống như ngày hôm nay.

Hầu hết những giống mèo có thể nhìn thấy trong tiểu khu này đều là mèo cưng do chủ nhà nuôi dưỡng, nhân viên bảo vệ chưa từng gặp Nhạc Đồng Quang cũng không dám đối xử tùy tiện với cô, nhưng những con mèo cưng khi đi ra ngoài sẽ đeo thẻ mèo, giống như con mèo Hầu Tái Lôi nổi tiếng trong tiểu khu, nhân viên bảo vệ nhìn chằm chằm vào Nhạc Đồng Quang một lúc lâu nhưng không nhìn thấy bóng dáng của thẻ tên.

Có lẽ nó đã bí mật chạy ra ngoài, bọn họ phải phải nhanh chóng tìm ra chủ nhân của nó, nhân viên bảo vệ nhìn số nhà muốn đưa Nhạc Đồng Quang đến chỗ quản lý bất động sản, nhưng anh ta vừa di chuyển, Nhạc Đồng Quang lại nhảy xuống sân, ngồi xổm xuống bên cái bát trống rỗng của mình.

Tuy không có thẻ mèo, nhưng cô cũng không còn là mèo hoang không chủ, Nhạc Đồng Quang dùng đuôi gõ nhẹ vào cái bát, đó là một cái bát sứ, nếu đánh rơi vài lần sẽ vỡ, cái đuôi không dám dùng sức, nhẹ nhàng đẩy chiếc bát sứ ma sát gạch men phát ra âm thanh giòn giã, để nói cho người khác biết rằng chủ nhân đã chuẩn bị bát thức ăn cho cô và biết đến sự tồn tại của cô.

Nhân viên bảo vệ qua cổng sắt nhìn thấy tình hình trong sân, suy nghĩ một chút cũng không tiếp tục bắt mèo mà chỉ báo cho ban quản lý bất động sản biết tình hình.

Ban quản lý bất động sản đã gửi tin nhắn cho Sô Ngu, yêu cầu anh gắn biển thẻ tên lên thú cưng của mình, nếu không ban quản lý có thể mang thú cưng đi như động vật đi lạc.

Sô Ngu đang trên đường tan làm nhìn thấy tin nhắn này lập tức cau mày, khi đến cổng tiểu khu, anh lại quay lại cửa hàng, lúc đi ra ngoài trên tay cầm thêm một thứ gì đó.

Nhạc Đồng Quang đợi được chủ nhân về lúc 6 giờ 10 phút, làm một con thú cưng đủ tiêu chuẩn, cô lập tức chạy như bay ra cửa, khi cửa mở ra lập tức cọ vào chân chủ nhân, lấy lòng cọ cọ đầu vào hắn.

Sô Ngu cúi xuống, mở sợi dây trong tay ra khoa tay múa chân quanh cổ con mèo, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt lạnh lùng, còn nắm lấy hai đầu sợi dây và kéo thật mạnh, như thể đang muốn thắt chặt thứ gì đó.

Nhạc Đồng Quang nhất thời nổ tung lông mèo

Nhân loại này này, nhân loại này không phải muốn bóp chết cô đấy chứ?!



Trong những năm lang thang đó, Nhạc Đồng Quang đã gặp phải rất nhiều kẻ tâm thần thích hành hạ mèo, bản thân cô thậm chí còn trở thành mục tiêu và suýt bị cắt đuôi, moi ruột.

Mấy em mèo con trong nhà vốn không phải do cô chủ động nhận nuôi, nhưng cô vô thức muốn bảo vệ chúng sau khi nhìn thấy hoàn cảnh khó khăn của chúng.

Nhạc Đồng Quang cũng không thù hận con người, dù sao thì hầu hết con người đều là người bình thường, nhìn thấy mèo bị thương bọn họ cũng sẽ tức giận và đau lòng, sẵn sàng mang chúng đi chữa trị và che chở, cô chỉ ghét những kẻ làm tổn thương mèo.

Tuy thời gian quan sát người chủ mới này không quá dài, nhưng Nhạc Đồng Quang tin rằng con người luôn đi một mình với vẻ mặt lạnh lùng này là một người tốt.

Lần đầu tiên nhìn thấy hắn là một ngày mưa, hôm đó Nhạc Đồng Quang đi làm về, đang ra ngoài tìm thức ăn, trên đường cô gặp một con mèo bị xe điện cán qua, cột sống của con mèo bị gãy, nội tạng của nó có lẽ đã bị thủng, chảy máu rất nhiều. Cô lúc đó nghĩ rằng có lẽ không thể cứu được con mèo, nhưng nhân loại kia nhất quyết phải cẩn thận hộ tống con mèo đến bệnh viện, thậm chí còn không quan tâm mặc dù máu của con mèo đã vấy bẩn trên quần áo của hắn.

Nhạc Đồng Quang mỗi ngày đều đến bệnh viện thăm mèo, nhân loại cũng đến đó ba lần, mỗi lần đến đều là đi trả tiền và trao đổi với bác sĩ về phương án điều trị, tiền chữa trị cho mèo tốn rất nhiều nhưng nhân loại chưa bao giờ oán than một câu. Sau nửa tháng, con mèo sắp chết kia lấy lại được sức sống, sau đó được một con người khác nhận nuôi.

Sự việc này khiến Nhạc Đồng Quang vô cùng cảm động, cô đã vô số lần chứng kiến

một sinh mệnh biến mất trước mặt mình mà bất lực, thành tinh thì sao chứ, cô vẫn không thể cứu được đồng loại của mình. Nhưng nhân loại đã cướp chúng nó về từ trong tay tử thần, có lẽ đối với hắn đây chỉ là một chuyện tầm thường, nhưng trong thâm tâm Nhạc Đồng Quang đã nhận định con người này là một người tốt đáng tin cậy.

Bởi vậy cô chỉ ngẩng đầu nhìn chăm chú động tác của chủ nhân, tuy rằng thân thể căng thẳng đến cực điểm, nhưng cũng không có lập tức duỗi móng ra tấn công.

Nhỡ đâu là cô hiểu lầm, cô muốn xác định lại một chút.

Cổng tiểu khu không bán mấy cái thẻ tên mèo tên chó, những thẻ này chỉ mua được trên mạng hoặc đặt riêng tại cửa hàng thú cưng. Có nhân viên bán hàng ở cửa hàng thú cưng cách đó vài mét. Sô Ngu tìm kiếm gần đấy một vòng, vốn định quên nó đi để chuyện này tạm thời nói sau, dù sao anh cũng chưa xác định có muốn giữ lại nhóc này hay không.

Nhưng nhân viên bán hàng rất nhiệt tình, tỏ vẻ nếu anh đang vội có thể sử dụng một số mặt hàng này thử trước, nhân viên bán hàng gợi ý một loại dây buộc tóc mà các bạn nữ dùng để buộc tóc. Loại dây buộc tóc này co dãn và phẳng, tháo ra sẽ rất dài, có thể buộc trên đầu mèo, dùng màu trắng cũng có thể viết mặt chữ lên trên.