Chương 1

Mặt trời ngả về tây, đúng là giờ tan tầm cao điểm trong ngày, ngã tư đường và lối vào tàu điện ngầm chật ních người đi bộ vội vã.

Trong bụi rậm bên đường, một đôi mắt màu vàng gần ánh kim ló ra từ trong kẽ lá, lặng lẽ nhìn ra đường phố tấp nập, như đang quan sát điều gì đó.

Vài giây sau, tầm mắt thu hồi, bóng hình màu vàng nhạt nhanh chóng chạy dọc theo bụi cây dài về phía trước, một số người đi đường bị âm thanh thu hút tò mò quay đầu lại nhưng không thấy gì.

Tốc độ của Nhạc Đồng Quang rất nhanh, đối với một con mèo quan trọng nhất chính là tốc độ, dù là đi săn hay chạy trốn đều cần phải di chuyển với tốc độ nhanh nhất, giống như bây giờ.

Những bụi cây biến mất ở góc phố, khung cảnh đường phố nơi này biến mất, trở thành cánh đồng hoa vàng tí hon không thể che giấu được thân hình tương đối to lớn của chú mèo.

Nhạc Đồng Quang nhìn chằm chằm vào đèn giao thông, khi đèn chuyển sang màu xanh, cô nhanh chóng chạy vào bụi cây dựa vào tường rồi tiếp tục đi dọc theo bức tường.

Cửa hàng và người đi bộ trên đường bắt đầu thưa dần, xe cộ cũng bắt đầu thưa thớt, mèo con vàng nhạt nhảy lên thân cây, khiến vô số chú chim sẻ sợ hãi. Cuối cùng, Nhạc Đồng Quang nhảy lên một bức tường trắng cao, khéo léo chạy vào tiểu khu rồi dừng lại ở bên đường mà cô nhìn thấy lần trước.

Cô ngồi xổm dưới gốc cây tần bì đỏ được cắt tỉa ước tính thời gian, hôm nay cô chạy rất nhanh, cô bắt tàu điện ngầm rồi lại chạy đến đây, bây giờ mới chỉ có 5 giờ 40 phút chiều mà thôi.

Vẫn còn mười phút nữa nhân loại kia mới về đến nhà.

Thường thì tên nhân loại kia sẽ không về nhà khi quá sáu giờ.

Lúc 5 giờ 45, bốn chiếc ô tô đi qua, nhưng không có bóng dáng người đó

“Meo.” Một tiếng mèo kêu khàn khàn vang lên từ xa phía sau, Nhạc Đồng Quang không cần quay đầu lại cũng biết đó chính là con mèo cưng hàng ngày ra ngoài đi dạo trong khu dân cư này.

“Meo ngao.” Nhân loại kia vẫn chưa xuất hiện, nhưng tiếng meo meo của con mèo phía sau ngày càng gần hơn. Không lâu sau, một con mèo lông dài lưng xám bụng trắng xuất hiện phía sau.

Con mèo này béo tốt vô cùng, không biết là do lông quá dài nên không có cổ, hay là do nó mập quá nên không thấy được cổ nữa, thêm nữa hai cái chân của nó còn ngắn nhỏ cực kỳ, khiến tổng thể cả người trông vô cùng mũm mĩm. May mắn thay, nó có một khuôn mặt cực kỳ khí phách, đôi mắt tròn xoe cụp xuống, trông như thể gặp ai nó cũng lộ ra vẻ ghét bỏ.

Ngay khi con mèo xuất hiện, nó dùng đầu lao thẳng về phía lưng của Nhạc Đồng Quang, nhưng cái “gầm xe” lông lá của nó quá thấp hơn nữa tốc độ quá nhanh, trực tiếp đập thẳng vào mông của Nhạc Đồng Quang.

Không thể ngờ được con báo này có thể đâm mạnh đến thế, ngay lúc đang định đứng dậy di chuyển sang chỗ khác để tránh con mèo thì Nhạc Đồng Quang bị đυ.ng cái ngã thẳng xuống tường, con mèo màu vàng nhạt ngã xồng xộc từ trên bụi cây theo cầu thang ngã thẳng xuống đường cái.

Cùng với ánh chiều tà dần buông, trên đường xuất hiện một bóng người cao lớn, người đàn ông cầm túi giấy trong tay, mắt nhìn thẳng sải bước nhanh về phía biệt thự của mình. Anh khác với tất cả mọi người trong khu biệt thự, có ô tô nhưng không thích lái, mỗi khi tan làm đều phải đi bộ qua khu dân cư để về nhà, chuyến đi bộ này có lẽ khoảng thời gian nhàn nhã và thú vị nhất của anh.

Nhưng khoảnh khắc nhàn nhã này hôm nay đã bị gián đoạn.

Con mèo màu vàng nhạt nằm ngay cạnh chân con người, hai chân sau dang rộng thành hình chữ X nhìn anh, một chân sau đặt trên ống quần, đuôi của nó vô thức quấn quanh chân anh khi chạm vào người, bộ lông trên bụng khẽ rung lên theo làn gió chiều.

Vậy mà bất ngờ gặp được nhân loại mà mình đã chờ đợi bấy lâu nay.

Nhạc Đồng Quang chớp đôi mắt kêu meo một tiếng theo bản năng, sau đó đôi mắt mở to, cằm co lại thành một vòng trên cổ, khiến khuôn mặt trông càng nhỏ hơn. Cô lắc lư theo thói quen cọ quanh chân người, cái lưng cọ lên cọ xuống bên ống quần, thường thường dụi trái dụi phải cào cào hai chân anh, cố gắng khiến loài người kia cúi xuống vuốt ve lưng mình.

Mấy việc lấy lòng con người thế này Nhạc Đồng Quang đã làm đến mức thuần thục vô cùng, dù sao thì cô cũng là con mèo đã giành được giải thưởng ‘Chú mèo được yêu thích nhất’ của quán cà phê mèo cơ mà!

Dẫu vậy, cử chỉ khiến khách hàng của quán cà phê mèo quý mến này lại không chiếm được thiện cảm của nhân loại trước mặt, anh cúi đầu liếc nhìn Nhạc Đồng Quang, lùi lại hai bước để tránh móng vuốt của cô, rồi tiếp tục tiến về phía trước.

Nhạc Đồng Quang ngẩn ngơ, đây là lần thứ hai cô bị tên nhân loại này phớt lờ. Lần đầu tiên cô nghĩ là có phải là do cô là một con mèo cam nên người này mới không thích mình, vậy nên trước khi đến đây ngày hôm nay, cô đã đặc biệt tinh chỉnh hình dáng cơ thể, mặt mũi, thậm chí cả màu lông của mình. Bây giờ cô không còn chút nào giống loài mèo cam nữa, thậm chí còn chính tông hơn cả loài mèo cam thuần chủng nhất.

Nhưng nhân loại này cũng chẳng có chút dao động nào với giống mèo khác nhau.