Chương 8: Kuroko No Basket - màu xám (8)

Editor: Zhou Zhou

Cậu nghĩ đẹp vậy!!

Haizaki vẫn luôn đứng ở cửa phòng bếp, nhìn chằm chằm Toraki không nói lời nào. Cậu nghiêng đầu, giả vờ không hiểu:- “Haizaki - san không cần phải đứng chờ ở chỗ này, tớ sắp làm xong rồi.”

- “… Cậu là đang cố ý?”

Cậu nhìn hắn nửa ngày, cuối cùng cũng phải thỏa hiệp.

- “Haizaki - san cậu quá phạm quy rồi đấy, bởi vì không được trả lời liền dùng loại ánh mắt này nhìn tớ.”

Haizaki: “…” Ánh mắt gì?? Toraki vội nói:

- “Cha mẹ tớ không lâu trước đó bởi vì sự cố máy bay nên đã xảy ra chuyện.”

Haizaki ngơ ngẩn, hắn tưởng cha mẹ cậu không quan tâm tới gia đình. Mặc kệ một mình Toraki ở trong nhà tự sinh tự diệt, không nghĩ tới sự thật lại là như vậy.

- “Khụ, không phải bây giờ cậu muốn khóc nhè à? Tôi sẽ chê cười cậu.”

Mắt cậu trợn trắng:

- “Cách an ủi người khác của Haizaki - san thật là chu đáo.”

- “Tôi đâu có an ủi cậu! Đừng nghĩ quá nhiều! Tôi chỉ là không muốn ăn phải nước mắt của cậu!”

Hơn nữa, chu đáo chỗ nào?!

Haizaki nghiêm túc nhìn mặt Toraki trong chốc lát, phát hiện mắt cậu vẫn bình thường, không khóc mới yên tâm. Nhìn một vòng, nói:

- “Này, nước sôi rồi kìa.”

Đột nhiên, cậu ngừng động tác, giơ con dao phay trong tay lên lắc 2 cái, nói:

- “Nếu Haizaki - san vẫn quấy rầy tớ, tớ không cam đoan được tí nữa sẽ không làm gì cậu đâu.”

Hắn khinh thường nhìn trên dưới đánh giá cậu:

- “Với thân thể nhỏ nhắn này của cậu?”

Tuy rằng trong khoảng thời gian này Toraki đều ở nhà tập dưỡng sinh cùng chạy bộ. Nhưng thời gian thực hiện còn ít, trên người chỉ nhiều thêm một chút thịt. So sánh với Haizaki Shogo đúng là không dám nhìn thẳng.

Cậu nhướng mày cười:

- “Thách thức?”

- “Đánh cược không?”

- “Cậu đứng bất động, tớ trong vòng một phút có thể khiến cậu lập tức đi ra ngoài.”

Haizaki cảm thấy buồn cười, sau đó thật sự bật cười,

- “Được!”

- “Tớ thằng thì ba ngày sau cái gì cậu cũng phải nghe tớ. Cậu thắng có thể không nghe tớ.”

- “… Được.”

Hắn lười cùng cậu cãi cọ ai thua ai thắng, dù sao hắn cũng cảm thấy hắn không có khả năng thua.

- “Cậu không sợ tớ sẽ cầm dao chém cậu à?”

Haizaki bình tĩnh nói:

- “Cậu sẽ làm như vậy à.”

- “Sẽ không.”

Toraki cười nói,

- “Bắt đầu thôi.”

Hắn dựa cạnh cửa, nhướng mày. Cậu buông dao, đi đến trước mặt hắn, tay nắm lấy vai Haizaki, sau đó kiễng chân, hôn lên.

Hai đôi môi chạm nhau, Toraki nhìn thấy hắn bởi vì kinh ngạc trợn to đôi mắt. Mắt cậu cong cong, nhân lúc Haizaki còn chưa có phản ứng lại, vươn đầu lưỡi liếʍ một chút ở trên môi đối phương.

Haizaki: !!!!

Hắn hoảng loạn lùi lại phía sau, bởi vì trượt chân bước lảo đảo hai cái, thẳng đến khi rời khỏi phòng bếp. Cùng Toraki bảo trì khoảng cách nhất định, hắn mới dừng lại.

Bên tai đỏ bừng, mắt trừng cậu,- “Cậu vừa làm gì thế!!”

Toraki đắc ý cười:

- “Ở cùng người theo đuổi mình mà không có phòng bị gì chính là một việc rất nguy hiểm đó.”

- “Cậu cậu ——”

- “Nhớ rõ là ba ngày tiếp theo phải nghe theo lời tớ nói ~ nếu cậu còn muốn vào phòng bếp, tớ phi thường hoan nghênh ~(* ̄3 ̄)╭”

Đáng giận!!!

Không nhìn thấy Toraki, nhiệt độ trên mặt Haizaki lui đi một chút. Nhưng trong đại não vẫn trống rỗng, cảm giác bị người hôn môi còn liếʍ láp ngoài miệng tràn ngập đại não hắn.

Tay sờ sờ môi, hơi giật mình đứng tại chỗ.

Bị hôn!

Hắn bị hôn!

Hắn bị Toraki cưỡng hôn!

Haizaki ngồi xổm xuống không nhúc nhích, đột nhiên đem tóc vò rối, bực bội đến chửi bậy một tiếng, ánh mắt không ngừng hướng về phòng bếp.

Shosho: người lớn như vậy rồi, đáng tiếc lại bị ngốc.



……

Toraki đem đồ ăn bày biện tốt, ngồi đối diện Haizaki đang ngồi trên sô pha xem TV tiếp đón ăn cơm.

Cậu ngồi đối diện hắn, đột nhiên nghĩ đến,

- “Haizaki - san, cậu có nói cho dì là hôm nay cậu ăn cơm ở nhà tớ?”

Hắn liếc mắt nhìn bờ môi của cậu, nói:

- “Nói.”

Toraki chú ý tới ánh mắt của hắn, cười nói:

- “Có muốn ở lại thêm vài lần không?”

- “Nằm mơ!”

Kỳ thật hắn cũng không biết trong lòng hắn muốncái gì.

- “Hơn hai ngày nữa là Lễ Tình Nhân, tớ muốn lấy được quà của Haizaki - san.”

- “Không có!”

- “Haizz, chính Haizaki - san đáp ứng sẽ nghe lời của tớ nói.”

Hắn sẽ không để cậu chiếm được thế thượng phong,

- “Lễ Tình Nhân ngày 14 tháng 2, hiện tại là ngày 10, tính cả hôm nay còn có 4 ngày nữa.”

- “Hôm nay là buổi tối, không tính.”

- “Không được.”

Toraki: Tính sai rồi, người này chơi xấu.

Cậu tức giận, tính toán đơn phương chiến tranh lạnh hai tiếng đồng hồ. Ăn, rửa chén xong cũng chưa từng cùng hắn nói chuyện.

Haizaki không biết khi nào đã vào trong phòng bếp, có chút chờ mong đứng lúc lâu. Không nhận được chủ nhân của phòng bếp một ánh mắt, trong lòng thất vọng.

Kẻ lừa đảo.

- “Tôi đi đây.” Haizaki lớn tiếng nói.

- “Ừm.”

Hắn đứng do dự ở cửa, mặt đỏ lên, nói:

- “Khụ, cái này… Kiki, ngày mai anh muốn bữa sáng.”

Toraki:??

Cậu kinh ngạc quay đầu lại, nhưng khi Haizaki nói xong câu kia liền đi rồi. Không nghe lầm chứ, vừa nãy hắn gọi cậu là Kiki?

Toraki nở nụ cười, quyết định đem chiến tranh lạnh hai tiếng ngắn lại thành nửa tiếng. Lấy di động ra nhắn tin cho Haizaki:

“Haizaki - san, anh vừa mới nói gì đó, em không nghe được.”

Một lát sau, Haizaki Shogo nhắn lại:

“Ngày mai tôi muốn bữa sáng cậu làm, giống như bữa sáng hôm nay cũng được.”

“A, không phải câu này.”

“… Không còn câu nào nữa.”

Toraki phảng phất có thể nhìn qua di động đến mặt đỏ lỗ tai của Haizaki, cười trước nói:

“Rõ ràng là có, em nghe được.”

Haizaki khóe miệng vừa kéo:

“Cậu không phải nói cậu không nghe được sao?”

Cậu nhắn mặt biểu tình: “( ╯^╰ )”

“Kiki.” Haizaki bị đáng yêu đả động đến, nhịn không được mà nhắn hai chữ Kiki cho cậu. Toraki trở về cái biểu tình vui vẻ cùng xoay vòng vòng nào.

Hắn cười: “ Vui vẻ đến như vậy sao.”

Không nghĩ tới, chính hắn cũng cười đến ngốc.

Hai người nhắn tin tới 11 giờ, cuối cùng Toraki không nhịn được buồn ngủ, nói ngủ ngon liền đi ngủ luôn, ngày hôm sau phá lệ không có rời giường chạy bộ.

Yêu đương khiến người ta lười biếng.

Làm xong bữa sáng, cậu gõ vang cửa cách vách.

Là mẹ Haizaki ra mở cửa: “Ai? Kiki, buổi sáng tốt lành, mau vào ngồi đi cháu!”

- “Không cần đâu ạ, cháu tới tìm Haizaki - san.”

Mẹ Haizaki trêu chọc nói:

- “Trách không được hôm nay Shogo dậy sớm, còn vẫn luôn nhìn ra cửa, ra là đang đợi Kiki.”

Mặt Haizaki đỏ thẫm náo loạn:

- “Ai vẫn luôn nhìn ra cửa!”

Nhưng không có cãi lại là đang đợi Toraki.

Cậu kỳ thật liếc mắt một cái liền thấy được hắn, cười nói:

-“Haizaki - san, chúng ta cần phải đi rồi.”

Mẹ Haizaki:

- “Từ từ đã, còn chưa có ăn bữa sáng…”

Hắn cầm túi lên liền đi:

- “Không ăn.”

- “Cháu có làm cho Haizaki - san bữa sáng…”

Haizaki lôi kéo cậu:

- “Dong dài, đi thôi.”

Mẹ Haizaki nhìn bầu không khí giữa bọn họ, đột nhiên cười đến ý vị thâm trường,

- “Ông xã, anh nói xem có phải Kiki cùng Shogo rất xứng đôi.”

Ba Haizaki: “???” Xong rồi xong rồi, bà xã không được bình thường!

Hôm nay xe buýt còn vài chỗ ngồi, nhưng đều là chỗ ngồi đơn. Hai người không hẹn mà đều không nói gì ngồi luôn hoặc là làm đối phương ngồi.

Toraki nhìn Haizaki lôi kéo tay mình, lại thấy đối phương vẫn luôn nhìn ngoài cửa sổ. Nghiêng mặt, lỗ tai hồng thấu, cười trộm một chút, sau đó trộm cào lòng bàn tay đối phương.

Hắn quay mặt lại trừng cậu, Toraki vô tội cười.

Người chung quanh: … Này đừng có phát cơm tró nữa.

Tới trường học, hai người liền tách ra. Vào phòng học, trong miệng cười hừ nhỏ, Toraki vừa mới ngồi xuống, Nakata liền dùng vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu dò hỏi:

- “Toraki - kun, cậu đang yêu đương?”

Cậu xoa xoa mặt mình:

- “Rất rõ ràng sao?”

Nakata gật mạnh một cái, tấm tắc nói:

- “Hoàn toàn là hương vị của mối tình đầu hương vị a mối tình đầu.”

Đời trước Toraki đúng là không có nói chuyện yêu đương.

Cậu ngượng ngùng cười:

- “Còn chưa có, bất quá sẽ sớm thôi.”

Ở bên kia

Một người không cẩn thận cùng Haizaki đυ.ng phải, người nọ thấp thỏm lo âu, vẫn luôn xin lỗi, sợ bị trả thù.

Hắn chỉ là tùy ý vỗ vỗ chỗ bị va vào, nói:

- “Không có việc gì, lần sau đi đường thì nhớ chú ý.”

Người nọ: “???” Chỉ như vậy thôi?

Thấy được một màn như vậy Midorima Shintaro đẩy đẩy mắt kính,

- “Xem ra tâm tình hôm nay của Haizaki rất tốt.”

Chỉ là loại tâm tình tốt này chỉ duy trì một buổi sáng, buổi chiều Akashi đưa Haizaki ra nói chuyện riêng. Sau khi nói chuyện xong Haizaki mang bộ mặt không biểu tình cầm thư xin rời đội.

- “Haizaki, tự rời đội đi.”

- “Ngươi sẽ liên lụy đến đội bóng rổ.”

- “Ngươi không được tài năng như Kise.”

Buổi chiều Haizaki trốn học, nằm ở thảm cỏ nhìn lên bầu trời, trong đầu quanh quẩn lời nói của Akashi.

- “Ra là như vậy, cái loại sự việc như thế này… Tôi cũng không lạ gì nữa.”

Khi Toraki tan học liền đi tìm Haizaki, trên đường mới biết được chuyện này, lập tức nghĩ tới sự kiện trong nguyên tác. Vội vã chạy đi tìm người, đúng lúc nhìn thấy Haizaki đang xách theo giày chơi bóng đứng ở bên cạnh.

- “Shogo!”

- “Sao cậu lại tới đây?”

Toraki thở hổn hển mấy hơi, nói:

- “Tớ nghe được việc cậu rời đội bóng.”

Haizaki lập tức cảm thấy khẩn trướng, người mà hắn không muốn cho biết chuyện này nhất, chính là Toraki.

Hắn chẳng hề để ý cười cười:

- “Đúng vậy, bóng rổ là bộ môn nhàm chán , còn không bằng cùng với con gái…”

Đang muốn hoà giải cùng chơi với con gái, trực giác của dã thú khiến hắn đột nhiên dừng miệng. Toraki bắt lấy trọng điểm, cười như không cười:

- “Cùng với con gái?”

Haizaki ném giày xuống, ý chí muốn sống sót trào lên mãnh liệt:

- “Còn không bằng có ý tứ cùng cậu chơi.”

- “Hừ.” Toraki tạm buông tha hắn, nhặt giày hắn ném xuống lên, nói:

- “Vẫn còn mới, tại sao lại muốn ném xuống, ném xuống thì lại phải mua, cậu có tiền sao?”

Hắn nghẹn một trận,

- “Liên quan cái rắm gì tới ngươi!”

- “Đương nhiên là liên quan tới em, anh là bạn trai tương lai của em, em mặc kệ anh thì còn ai quản anh đây?”

Đây là cái đề tài muốn lấy mạng, Haizaki chửi bậy một tiếng không nói gì.

- “Vì sao muốn rời khỏi đội bóng rổ?”

- “Không phải đã nói rồi sao, bóng rổ không thú vị.”

- “Cậu không lừa được tớ đâu, tớ có thể nhìn ra được cậu rất thích bóng rổ.”

- “Ha? Thích, đừng nói bậy, bóng rổ vừa mệt lại ra nhiều mồ hôi.”

- “Là đội trưởng Akashi bắt cậu rời khỏi đội.” Toraki khẳng định nói, lại nghĩ nghĩ, nói:

- “Là bởi vì Kise?”

Haizaki bật cười:

- “Hoá ra ngay từ đầu cậu đã biết thiên phú của tôi không bằng cậu ta.”

Tác giả có lời muốn nói: Sổ tay chăn nuôi điều thứ sáu: Muốn được chủ động

Cảm tạ ở 2019-11-11 12:51:20~2019-11-11 23:01:37 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~

Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: DM không rời 100 bình; oyuoyu 50 bình; dục đêm 30 bình; cam cam 20 bình; vân đêm ly 10 bình; lạnh ~ bạch bạch, Tony の thỏ kỉ, tiện tiện 5 bình; ngây ngô tiểu trái cây ~ 2 bình;

Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!



Tác giả cảm ơn những người đã donate.

Từ giờ tui hứa sẽ chăm:))) đạt đc 7k view lâu ròi mà giờ mới đăng đc. Tại lúc thấy có từ ko hiểu liền nản luôn, chị gg cx ko bt nữa thì tui chém theo ý hiểu. Có gì nhắn nhủ nhẹ nhàng nha 😘🥺