Chương 2: Sinh nhật

Lý Miên Miên ổn định tâm tình, đứng dậy khỏi giường.

Đang muốn đi vào phòng tắm rửa mặt, liền nghe thấy từ cửa truyền đến hai tiếng đập cửa, cùng với thanh âm nũng nịu của Lý Ái Kỳ: “Chị, ra ăn cơm.”

“Mọi người ăn trước đi, tôi rửa mặt đã.” Lý Miên Miên nói chuyện, so với Lý Ái Kỳ còn mềm mại hơn.

Cũng bởi giọng nói này, cô thường xuyên bị người ta hiểu lầm, nói cô giả tạo, không tin giọng nói của cô là trời sinh.

Mà trong số những người hiểu lầm cô, gần như toàn bộ đều là phụ nữ.

Có đôi khi Lý Miên Miên thật sự muốn nói, phụ nữ với nhu tội gì phải làm nhau khó xử.

Cô rửa mặt xong đi ra ngoài, phát hiện Lý Ái Kỳ còn đang chờ ngoài cửa.

“Ngày mai là sinh nhật bạn trai tôi, chị cùng đi tham gia sinh nhật của anh ấy đi.” Lý Ái Kỳ nói.

Lý Miên Miên kinh ngạc mà nhìn cô ta một cái.

Thật ra, quan hệ của cô và Lý Ái Kỳ, cũng không hòa thuận như mặt ngoài.

Trước bảy tuổi, Lý Miên Miên vẫn luôn cho rằng Lý Ái Kỳ theo mẹ kế gả vào Lý gia, là em gái khác cha khác mẹ của cô.

Cho đến một ngày, mẹ kế mang theo biểu tình đắc ý nói với cô, Lý Ái Kỳ thật ra là em gái của ba cô Lý Hải.

Ba cô sở dĩ không ôm cô, không có sắc mặt tốt với cô, là vì không thích mẹ cô.

Cô bất quá chỉ là sản phẩm của cuộc hôn nhân thương nghiệp.

Ngay lúc đó, Lý Miên Miên nghe xong cũng không tin, nhưng sự thật lại khiến cô không thể không tin.

Bởi vì thái độ của Lý Hải đối với cô, và Lý Ái Kỳ hoàn toàn không giống nhau.

Ông sẽ để Lý Ái Kỳ cưỡi trên cổ ông, làm ngựa phi cho cô ta, khi Lý Ái Kỳ khóc, ông sẽ nhỏ giọng an ủi.

Lý Ái Kỳ muốn làm gì, ông đều sẽ cho cái đó.

Bao gồm cả đồ vật mà Lý Miên Miên thích.

“Em gái của con thích, con liền nhường cho nó đi.”

“Con là chị cả, sao có thể tranh giành với em gái của con.”

Sau đó, Lý Miên Miên không dám biểu lộ sự yêu thích của mình nữa.

Bởi vì cô thích, Lý Ái Kỳ sẽ đoạt.

Sau khi đoạt được, cô ta cũng sẽ không quý trọng, chỉ biết phá hư.

Có đôi khi, Lý Miên Miên cảm thấy Lý Ái Kỳ quả thực có bệnh, cũng giống như hiện tại, sinh nhật bạn trai cô ta, sao phải gọi mình đi?

“Ngày mai tôi không rảnh.” Lý Miên Miên nói.

“Không rảnh chị cũng phải rời lịch trình đi,” Lý Ái Kỳ nói, “Có chuyện gì có thể quan trọng hơn so với sinh nhật của em rể tương lai chứ?”

Lý Miên Miên: “???” Em rể tương lai của cô là ai cô còn không biết, dựa vào cái gì chiếm dụng thời gian quý giá của cô?

Hơn nữa, quan hệ của cô và Lý Ái Kỳ cũng không tốt đến trình độ này.

Lý Ái Kỳ thấy cô không nói lời nào, bĩu môi nói: “Tôi mặc kệ, dù sao chị nhất định phải đi.”

Lời này, đã là hạ tối hậu thư.

Lý Miên Miên biết nếu cô không đáp ứng, Lý Ái Kỳ lại sẽ làm ra một ít chuyện xấu.

Tiếp theo cô sẽ bị ba công khai chỉ trích, cắt giảm tiền tiêu vặt.

Cái sau cô không để bụng, dù sao cô cũng có tiền tiết kiệm, nhưng cái trước, cô liền không thể không để bụng.

Cũng không phải cô sợ bị công khai chỉ trích, mà là Lý Hải thật sự quá phiền phức.

Tóm được cô một lần liền nói một lần, không đến nửa tháng thì không ngừng.

Nếu là lúc đi học, Lý Miên Miên còn có thể trốn đến trường học, nhưng hiện tại đang là nghỉ hè, trốn không được.

Lúc ăn cơm, vẫn là một nhà ba người hoà thuận vui vẻ, Lý Miên Miên liền giống như người ngoài, bị bài trừ ra ngoài.

Trước kia, cô sẽ tìm cách hấp dẫn sự chú ý của Lý Hải, sẽ thấy buồn vì không hoà hợp được với bọn họ, nhưng hiện tại sẽ không.

Lý Miên Miên yên lặng ăn cơm xong, chào hỏi rồi đứng dậy lên lầu.

Trong lúc đó cô vẫn luôn nghe được thanh âm Lý Ái Kỳ làm nũng với Lý Hải.

Cô đóng cửa phòng lại, ngăn cản mọi thứ ở bên ngoài lại. Sau đó đi tới bàn làm việc, ngồi xuống.

Sinh ra trong gia đình bất hạnh này, Lý Miên Miên vẫn luôn khao khát tình yêu.

Khi Lục Diệu thổ lộ với cô, cô không cần suy nghĩ cặn kẽ đã đồng ý rồi.