Chương 1: Lục Dữ Chu

#Nếu không cẩn thận ngủ với một người đàn ông, thì phải làm như thế nào?

Lý Miên Miên nhìn đưa vào hàng chữ trong khung chat, tay dừng lại vài giây trên nút gửi, lại yên lặng xoá đi, một lần nữa soạn một câu.

#Hôm nay có chút sự cố nhỏ, bài hát đã đồng ý với mọi người, ngày mai mới có thể ghi âm được, xin lỗi xin lỗi ~

Cô nhìn lại một lần nữa, sau khi xác nhận không đánh sai gì, mới gửi dòng chữ này lên Weibo.

Cầm di động, nằm trở lại giường.

Sự cố nhỏ, kỳ thật không phải hôm nay xảy ra, mà là tối hôm qua.

Hơn nữa, cũng không phải sự cố nhỏ, mà là chuyện vô cùng sốc, so với chuyện cô thất tình còn lớn hơn nhiều.

Cô đã ngủ với Lục Dữ Chu.

Tuy Lý Miên Miên không biết rõ về Lục Dữ Chu, nhưng cũng biết người này rất được các cô gái trong giới săn đón.

Lý Miên Miên trở mình, đem mặt chôn vào trong gối đầu.

Lại lần nữa nhớ lại chuyện tối hôm qua.

Tối hôm qua cô thất tình, tâm trạng ểu oải đi đến quán bar, càng thêm sầu não hơn chính là trước giờ cô chưa từng uống rượu, lại đi gọi một ly rượu.

Uống nửa ly xuống bụng, đầu óc cô đã trở nên choáng váng.

Nhưng với tinh thần không thể lãng phí, cô đem ly rượu uống cạn sạch.

Sau đó là say rượu.

Ngay khi cô chuẩn bị rời đi, mấy người đàn ông xa lạ lại xông tới, mời cô uống vài lu.

Lý Miên Miên cự tuyệt.

Nhưng mấy người đàn ông kia vẫn không hết hy vọng, muốn dùng vũ lực.

Sau đó thì Lục Dữ Chu xuất hiện, và giúp cô giải vây.

Những ký ức sau đó, đều vô cùng rải rác.

Nhưng Lý Miên Miên nhớ rất rõ, cô ôm Lục Dữ Chu, khen đối phương rất soái, còn ôm mặt đối phương rồi hôn lên.

Đây là cô sao?

Đây là cô sao?

Lý Miên Miên đập trán vào gối nhiều lần.

Bất luận nhớ lại bao nhiêu lần, mỗi lần khi nhớ tới cảnh tượng kia, cô đều hận không thể cho thời gian quay ngược trở lại, để ngay lúc đó cô có thể ném cho mình một viên gạch.

Nữ lưu manh!

Hoàn toàn chính là nữ lưu manh!

Nếu sớm biết cô sẽ tuỳ tiện phóng đãng như vậy khi uống say, thì có đánh chết cô cũng không dám uống.

Nhưng hiện tại hối hận cũng đã muộn rồi.

Lý Miên Miên đem khuôn mặt nóng bỏng cọ cọ lên gối đầu, tiếp tục nhớ lại chuyện phát sinh sau đó.

Kết quả vẫn giống như lúc trước, đều trống rỗng.

Nhưng trong khoảng thời gian trống rỗng này, cô đã lăn giường với Lục Dữ Chu.

Buổi sáng khi tỉnh lại nhìn thấy đối phương, Lý Miên Miên bị hù sợ chết khϊếp.

Vừa lăn vừa bò mà xuống dưới giường, tìm quần áo của mình mặc vào.

Thật vất vả mới mặc xong quần áo, Lục Dữ Chu cũng tỉnh lại.

Anh đang ngồi ở trên giường nhìn cô, trên người cũng không có mặc gì cả.

Lý Miên Miên nhanh chóng nhắm mắt xoay người lại, trong đầu còn nhảy ra một câu, dáng người thật tốt nha.

Lý Miên Miên chặt đứt ký ức, cũng hít sâu một hơi.

Không thể suy nghĩ nữa, cô sợ bản thân sẽ nhịn không được tìm một đạo sĩ xem xem, có phải mình bị sắc quỷ quấn thân hay không.

Nằm trên giường đến 5 giờ chiều, Lý Miên Miên mới vừa cử động chân, nơi riêng tư vẫn còn hơi dâu.

Cô lại nghĩ tới Lục Dữ Chu.

Cảm giác khoảng trống ký ức của mình đến thật không đúng lúc, cô chỉ biết đã ngủ với Lục Dữ Chu, nhưng rốt cuộc ngủ như thế nào, cô một chút ấn tượng cũng không có.

Lục Dữ Chu cũng thật là, sao lại không cự tuyệt cô nha?

Lý Miên Miên tin tưởng, nếu Lục Dữ Chu không muốn, thì sẽ có hàng ngàn hàng vạn biện pháp từ chối mình.

“Ai.” Lý Miên Miên thở dài, ý nghĩ này của cô giống như đang đổ lỗi cho Lục Dữ Chu, nhưng cô hoàn toàn không có.

Chỉ là có chút tiếc nuối, lần đầu tiên của mình không thể để lại cho người mình yêu sau này.

Lục Dữ Chu anh… Là lần đầu tiên sao?

Nếu đúng là như vậy, cô cảm thấy hơi áy náy.

Nếu không phải…

Quên đi, không nghĩ nữa.

Chuyện này cũng đã qua rồi, tuy buổi sáng cô và anh còn cùng nhau ăn bữa sáng, anh còn đưa cô về nhà, hơn nữa còn thêm WeChat với cô.

Nhưng Lý Miên Miên cảm thấy, sau này cô và Lục Dữ Chu có lẽ sẽ không có liên quan gì nữa.