Cũng chính là nữ chính trong Mary Sue, là người yêu tương lai của sếp, là bả chủ tương lai của tôi. Tương lai hai người sẽ anh yêu tôi, tôi yêu anh, anh ngược tôi, tôi sẽ ngược lại anh một trăm tám mươi lần. Sau đó hai ta sẽ cùng nhau ân ân ái ái, cuối cùng sinh ra những đứa trẻ cực kỳ xuất sắc.
Không thể không nói, Lê Ưu quả đúng là nữ chính Mary Sue, khuôn mặt đẹp tới nỗi khiến tôi muốn đào góc tường nhà sếp.
Nhưng xét tới tình huống hiện tại, góc tường này có một con chó dữ đang canh rồi, rất khó để đào.
"Cứu mạng!" Tôi lập tức chạy thẳng đến chỗ bà chủ tương lai, trốn sau lưng cô ấy.
“Chị ơi!” Cậu nhóc lau cái miệng đầy máu, vẻ mặt tức giận, “Không phải chính tên chó này đã khi dể chị sao? Tại sao chị còn bảo vệ hắn?
Tên chó nào?
Không, không phải tôi, cậu đừng có nói bậy nha.
"Cậu ấy không phải!"
"Không phải tôi.", tôi nỗ lực lắc đầu phụ họa cho Lê Ưu.
"Anh ta vừa nói anh ta gặp được chị ở quán bar hai ngày trước, sau đó...." Không biết cậu ta đang nghĩ tới cái gì, cậu ta im lặng không nói tiếp.
"Gì vậy? Gì vậy?" Tôi bối rối.
“Dù sao cũng không phải.” Lê Ưu có chút bực bội mà sờ sờ đầu.
Này, các người nói chuyện thì nói thẳng ra luôn được không? Tại sao mỗi chữ tôi nghe đều hiểu, nhưng khi ghép lại thì không hiểu đang nói về gì hết.
“Vậy anh ta là ai?” cậu ta chỉ vào tôi.
Không thể không nói, thiếu niên à cậu đã hỏi một câu hỏi rất hay.
Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, là một người xuyên sách tên Lục Bình An cũng là một người trợ lý giỏi giang.
Nào, hãy sửa quyển sách này thành một quyển tiểu thuyết võ hiệp.
“Làm sao chị biết được.” Lê Ưu hiển nhiên cũng phản ứng lại, vẻ mặt nghi hoặc mà nhìn tôi.
"..."Tôi tự ôm mình với cánh tay có vết cắn đang chảy máu, khóc không ra nước mắt, "Tôi tên Lục Bình An, là một trợ lý."
5
"Em rất xin lỗi." “Thằng bé ủy khuất xin lỗi tôi, vẻ mặt thằng bé làm tôi cứ nghĩ là tôi cắn nó chứ không phải nó cắn tôi.
"Không sao." Tôi đáp lại với khuôn mặt đờ đẫn, cảm thấy hơi mệt nên không muốn nói nhiều.
“Tôi tưởng anh là người đã khi dễ chị gái tôi.” Cậu ta cầm miếng băng keo cá nhân muốn dán lên tay cho tôi nhưng lại không biết nên bắt đầu dán chỗ nào.
“Cậu nhóc à, tôi quả thực cũng không phải người tốt.” Tôi ủ rũ nói tiếp, thu cánh tay tội nghiệp của mình lại: “Sau này ít nhất đừng để người lạ vào nhà..."
"Tôi sợ người ta sẽ bị cậu cắn."
"..."