Chương 9

Cậu ta xấu hổ đỏ mặt, không nói gì nữa, chỉ ngồi sang một bên và nhìn tôi chằm chằm.

"Tôi biết trông tôi rất đẹp trai."Tôi không định buông tha cậu ta, nên bắt đầu nói những điều vô nghĩa, "Nếu cậu cứ nhìn chằm chằm vào tôi như vậy thì tôi sẽ hoài nghi cậu đã yêu tôi đấy."

"Đừng nghĩ về tương lai của tôi với cậu." Tôi ngáp một cái, "Bởi vì chúng ta sẽ không có tương lai đâu."

"Không biết xấu hổ. “Thằng bé không biết bị chọc trúng chỗ nào, há miệng mắng tôi một câu.

"Cảm ơn đã khen." "Tôi nhìn chằm chằm vào cánh tay của mình, tính toán một chút này chắc được xem là tai nạn lao động ha.

Lê Ưu hiển nhiên không coi trọng lời nói nhảm của tôi, cô ấy cau mày hỏi: "Anh nói anh là trợ lý của chủ quán bar?"

"Đúng rồi, soái ca tóc vàng đó."Tôi nhấp vào ảnh đại diện WeChat của anh chàng đó, đưa điện thoại tới trước mặt người yêu tương lai của sếp.

"Tôi mới bắt đầu làm việc được hai ngày."Bịa chuyện là một trong những năng lực của tôi, "ông chủ nói hai ngày nay cô không đến quán bar, có chút lo lắng nên bảo tôi đến xem thử."

Tất nhiên, những thông tin trên đều có được từ soái ca, cái giá phải trả là chịu đựng những “lời ngon tiếng ngọt” của tên nam nhân không khác gì cứt chó này.

Chờ nhiệm vụ được hoàn thành, tôi nhất định sẽ không ngần ngại xóa tài khoản WeChat của anh ta.

Tôi không biết người yêu tương lai của sếp có tin lời tôi nói không, nhưng tôi thì tin luôn rồi.

Tôi thấy cô ấy cau mày, như muốn nói với tôi: "Tôi không định tiếp tục làm việc ở quán bar. Hãy nói với ông chủ của anh một tiếng dùm tôi."

"Ồ, được rồi." Nghĩ đến những kịch bản thường thấy trong Mary Sue, tôi cảm thấy người yêu tương lai của sếp đang muốn chạy trốn.

Rốt cuộc những truyện máu chó đều như vậy, gì mà 419, mang thai bỏ trốn, khế ước tình nhân, diễn giả thành thật, bạch nguyệt quang,...

Tôi hiểu.

Cho nên, tôi không ngạc nhiên chút nào.

Nhưng dù sao mọi thứ chỉ là suy đoán của tôi dựa trên kịch bản thường thấy, cũng không hoàn toàn chính xác. Vì thế tôi mới hỏi một câu:"Tại sao?"

Cô ấy quả nhiên không định trả lời tôi, lịch sự mời tôi ra cửa.

"..."

"Không tính trả tiền thuốc men cho tôi à?" Tôi đưa tay nắm lấy tay áo của cậu nhóc đưa tôi ra cửa.

Cậu ta hoảng sợ sờ túi, phát hiện chính mình cũng không có tiền.

"Anh muốn bao nhiêu, tôi sẽ vào lấy...nhưng đừng nhiều quá...tôi không có...tiền..." Giọng cậu ta càng lúc càng nhỏ, mặt cũng đỏ lên, nhìn cứ như một chú thỏ con bị dọa sợ.