Chương 73: Cơ nghiệp bao năm vất vả xây dựng của Hứa gia

Hứa Phong dẫn Hứa Dật về nhà, Hứa Dật vừa vào nhà đã vội vàng đi lên lầu, rõ ràng không muốn nói chuyện với Hứa Phong.

Nhưng lại bị Hứa Phong gọi lại.

"Con đừng lên vội, chúng ta nói chuyện đi."

Dù đến lúc này, giọng Hứa Phong cũng không hề gay gắt, đối với đứa con này, ông thật sự là cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa, chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ suốt hai mươi năm qua, cuối cùng lại nhận được một đứa trẻ bướng bỉnh hư hỏng như thế.

Ông không chỉ thất vọng mà còn cảm thấy giá phải trả cho nỗ lực suốt hai mươi năm qua thật buồn cười.

Hứa Dật đứng yên tại chỗ, quay đầu uất ức nhìn Hứa Phong, nửa bên mặt bị đánh vẫn còn sưng đỏ.

Trông rất đáng thương.

"Ba còn muốn nói gì nữa, đánh cũng đã đánh rồi, xin lỗi cũng đã xin lỗi rồi, ba còn muốn con làm gì nữa, chẳng lẽ con phải quỳ xuống dập đầu với cậu ta thì ba mới hài lòng sao?"

Nghe lời này của Hứa Dật, Hứa Phong biết ngay đứa nhóc này hoàn toàn không nhận ra sai lầm của mình, chỉ là bản thân thấy nhục khi phải xin lỗi trước mặt nhiều người như vậy thôi.

"Hứa Dật, ba hỏi con, con nghĩ việc con làm hôm nay là đúng sao?"

"Có gì không đúng, con cũng là nghĩ cho ba thôi, họ lấy tiền của ba, lại tùy tiện tìm một người mới không biết gì để diễn, lúc đó quay không ra hồn thì chẳng phải lãng phí sao, con yêu cầu đổi diễn viên có gì sai?"

"Con yêu cầu đổi diễn viên hay có tâm tư gì khác, trong lòng con tự rõ, nhưng cho dù là lý do gì đi nữa, cũng không phải là cái cớ để con vu khống người ta bị bao nuôi, con không biết lời nói đó nghiêm trọng thế nào sao.”

“Hứa Dật con đã hơn hai mươi tuổi rồi, sao vẫn còn không hiểu chuyện như thế, ba đã nuông chiều con, che chở con, không phải để con không phân biệt đúng sai, mất hết tôn ti, ra ngoài đặt điều hãm hại người khác.”

Hứa Phong thất vọng ngước nhìn Hứa Dật.

"Quan Ải hành nghề biết bao nhiêu năm, ông ấy chọn diễn viên còn không bằng một đứa trẻ ranh như con sao?”

“Ban đầu ba cho là con chỉ hơi bướng bỉnh một chút thôi, nhưng giờ ba đã sai rồi, Hứa Dật con khiến ba quá thất vọng!"

Hứa Phong không nổi giận, nhưng chính giọng điệu bình tĩnh như vậy mới khiến người ta sợ hãi.

Lần đầu tiên thấy Hứa Phong tràn đầy thất vọng như vậy, Hứa Dật cuối cùng có điểm luống cuống, giọng nói không tự chủ được mà dịu xuống.

"Vậy phải làm sao bây giờ, chuyện đã xảy ra rồi, con đã xin lỗi rồi, ba còn muốn con làm gì nữa?"

"Con xin lỗi như thế nào, hai ta đều rõ, vừa rồi trong tình huống đó, Lận Tầm, Cố lão tiên sinh và Quan Ải đạo diễn rộng lượng, không muốn chấp nhặt với con.”

“Hứa Dật, vì con, mối giao hảo giữa ba và Quan Ải nhiều năm qua đều đã chấm dứt rồi, vì con Hứa gia có thể đã đắc tội với Cố gia rồi. Cố lão tiên sinh nói đúng, ba không dạy được con thì nên tìm nơi có thể dạy con tử tế."

"Ba, ba muốn đưa con đi đâu, con không đi đâu hết, nếu ba không hài lòng, con sẽ xin lỗi lần nữa, không được sao!"

Hứa Phong không muốn đôi co mấy lời vô nghĩa nữa.

"Mấy ngày này con ở nhà ngoan ngoãn cho ba, hai trợ lý bên cạnh con ba sẽ đổi người."

Nhìn Hứa Phong quay lưng bỏ đi, Hứa Dật càng không cam tâm.

"Ba, ba không thể làm như vậy, con đã trưởng thành rồi, con là người lớn rồi, ba không thể độc đoán như vậy!"

Hứa Phong cười lạnh.

"Con nghĩ ba độc đoán sao!"

Hứa Dật thấy cứng không được, giọng điệu hòa hoãn vài phần.

"Con biết hôm nay con làm sai rồi, ba có thể cho con thêm một cơ hội không, con hứa lần sau sẽ không như vậy nữa đâu.”

“Con biết, ba lo lắng sẽ đắc tội với Cố gia, nhưng nếu ba sẵn lòng giúp con, con có cách để trở thành người nhà Cố gia, chỉ cần con và Cố Hoài Diệp ở bên nhau, sau này ai dám coi thường Hứa gia chúng ta nữa?"

Hứa Phong bị những lời của Hứa Dật làm khϊếp sợ, nhìn đứa con đã nuôi dưỡng hơn hai mươi năm qua, giọng nói lần nữa run lên.

"Con có ý gì?"

"Con lần đầu gặp Cố Hoài Diệp đã thích anh ấy rồi, con muốn anh ấy, ba, thân phận của con và anh ấy cũng coi như xứng đôi vừa lứa, ba sẽ không phản đối đúng không?"

Hứa Phong bật cười tức giận vì Hứa Dật không biết xấu hổ.

"Xứng đôi vừa lứa, lời này mà con cũng có mặt mũi nói ra được sao, chưa nói người ta có người yêu hay không, cho dù không có, người ta dựa vào đâu để coi trọng con?"

Hứa Dật ngẩng cao đầu, không thấy lời mình nói có gì đáng hổ thẹn.

"Con có gì mà không nói được, mạnh dạn theo đuổi tình yêu có gì sai, con thích anh ấy, con không quan tâm anh ấy đã kết hôn hay có người yêu, thời buổi này kết hôn còn có thể ly hôn, sao con không thể... a..."

Hứa Phong hai mắt đỏ bừng, giơ tay tát thêm một cái.

"Hứa Dật ba không ngờ con không chỉ kiêu căng tùy hứng, không phân phải trái, hiện giờ ngay cả đạo đức cơ bản cũng không có.”

“Tôi không thể dạy được một đứa không biết liêm sỉ như anh. Anh ngay lập tức dọn đồ ra nước ngoài, không được ở đây thêm một giây một phút nào nữa.”

“Chỉ cần tôi đây còn sống một ngày, anh cũng phải từ bỏ suy nghĩ này, Hứa gia dù không bằng Cố gia, nhưng ít nhất tôi còn lòng tự trọng, không bán con cầu vinh, càng không để con trai mình làm kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác."

Hứa Phong giận đến phát điên, hận không thể quay ngược thời gian hai mươi năm chưa từng sinh ra Hứa Dật, run rẩy lấy điện thoại gọi thư ký mua vé máy bay.

"Đi ngay bây giờ, không cần mang theo đồ đạc, đến đó tôi sẽ giúp anh liên hệ một trường quản lý quân sự độc lập hoàn toàn, anh ở đó học đến khi nào sửa đổi tam quan đạo đức, biết nặng nhẹ trước sau mới trở về.”

“Bằng không anh có chết ở đó, tôi cũng không cho anh trở về phá hoại người khác!"

Hứa Dật cuối cùng cũng kinh sợ, bắt chấp mặt đau rát, cố gắng vùng vẫy thoát khỏi tay Hứa Phong đang kéo áo mình.

"Ba, con sai rồi, con không dám nữa, ba đừng đưa con ra nước ngoài có được không, con hứa con ngoan ngoãn mà, con sẽ nghe lời ba mà!"

Những trò vặt vãnh này của Hứa Dật, Hứa Phong trải qua không biết bao nhiêu lần, trước đây không chấp nhặt so đo, vì coi nó như là thú vui nho nhỏ giữa cha con.

Nhưng bây giờ, lãnh đủ hậu quả từ tật xấu của Hứa Dật, Hứa Phong không thể tiếp tục dung túng nữa, thậm chí cảm thấy hổ thẹn chán ghét vì Hứa Dật cứ không thay đổi!

“Im miệng lại, lên xe!”

Hứa Phong nhét Hứa Dật vào xe, trực tiếp lái xe ra sân bay, không muốn chậm trễ một giây phút nào.

Chính sự dung túng của ông trong những năm qua đã hủy hoại Hứa Dật, ông không thể để sai lầm này tiếp diễn nữa.

Nếu không, thứ bị hủy hoại không chỉ là một mình Hứa Dật, mà còn là cơ nghiệp bao năm vất vả xây dựng của Hứa gia.