Chương 71: Mọe nó, sống sao cho dừa lòng người giờ

Cố Đình kể lại mọi chuyện mà mình đã chứng kiến cho Cố Hoài Diệp, thở dài.

"Tiểu Tầm quá ngoan, nhưng nhà chúng ta không thể vì nó tính cách mềm yếu mà mặc người khác bắt nạt. Chính vì Tiểu Tầm hiền lành, chúng ta càng phải bảo vệ nó.”

“Ông đã nói chuyện với Quan Ải, tối nay cháu bàn chuyện đầu tư với ông ta, ngoài ra sắp xếp cho Tiểu Tầm một trợ lý biết võ, để khi chúng ta không ở đó, vẫn có người bảo vệ Tiểu Tầm!"

"Con biết rồi."

"Vậy được rồi, không có gì nữa."

Nhận được câu trả lời hài lòng từ Cố Hoài Diệp, Cố Đình cuối cùng cũng yên tâm.

Ngược lại, khi Lận Tầm nhận được điện thoại của Cố Hoài Diệp, liền biết ngay Cố lão gia tử chắc chắn đã kể chuyện này cho Cố Hoài Diệp.

"Em không sao chứ?"

Giọng Cố Hoài Diệp nghe ấm áp hơn mọi khi, Lận Tầm mủi lòng cười nói.

"Ông nội chắc chắn đã kể cho anh nghe rồi, thật ra không có nghiêm trọng như vậy đâu."

"Tôi biết dù không có ông nội ở đó, em chắc chắn cũng có cách giải quyết, nhưng Lận Tầm, em không đơn độc, Cố gia vẫn luôn là chỗ dựa của em."

Mặc dù Cố Đình cũng vừa nói với cậu những lời tương tự, nhưng khi nghe chính miệng Cố Hoài Diệp nói, Lận Tầm lại thấy thật khác biệt.

"Em nhớ rồi, có Cố tiên sinh và Cố lão gia làm chỗ dựa, sau này em có thể tung hoành tứ bể mà không phải sợ ai nữa đúng không!"

Nghe giọng điệu lạc quan của Lận Tầm, Cố Hoài Diệp biết rằng cậu thật sự không bị ảnh hưởng bởi chuyện này, liền thở phào.

"Không sai!"

Hiếm khi thấy Cố Hoài Diệp không khiêm tốn như vậy, Lận Tầm cười đùa.

"Giờ mọi người đều biết em là người của anh rồi, ai còn dám bắt nạt em nữa, chắc sau này em muốn giả vờ làm nạn nhân cũng khó rồi.”

“Anh đã ăn trưa chưa, ông nội nói từ nay mỗi ngày sẽ gửi thức ăn từ nhà đến, có hơi xa xỉ nhưng em đồng ý rồi, vì sợ ông sẽ mua cả tòa nhà đối diện cho em ở!"

Nghe vậy, Cố Hoài Diệp hiểu ngay là Cố Đình thấy nơi Lận Tầm ở không tốt, muốn cậu ở thoải mái hơn.

Mua tòa nhà đối diện cũng không phải là không thể.

Thấy Cố Hoài Diệp im lặng, Lận Tầm vội nói.

"Cố tiên sinh, dừng lại, anh đừng suy nghĩ về tính khả thi của việc này!"

Cậu hối hận vì đã kể chuyện này, sợ rằng Cố Hoài Diệp kích động sẽ thật sự làm vậy!

"Được rồi, không làm, nhưng thật ra tôi nghĩ ý tưởng này cũng không tồi."

Lận Tầm: "..."

Có gì mà tốt chứ, người giàu ngang tàng phóng khoáng như vậy sao, người khác mua nhà là căn, Cố gia mua nhà là tòa?

Nói chuyện với Cố Hoài Diệp một lúc, Lận Tầm nghe thấy tiếng gõ cửa.

Mở cửa ra thấy Quan Ải đạo diễn, Lận Tầm ngạc nhiên.

"Quan đạo?"

Quan Ải cười nói.

"À, Cố lão tiên sinh…"

"Ông nội về rồi, Quan đạo mời vào."

Lận Tầm quay lại để ông vào, nhưng Quan Ải lắc đầu nói.

"Không cần, tôi cũng chỉ muốn nói với cậu một câu, hôm nay là tôi không sắp xếp chu toàn, biết rõ tính cách của đứa trẻ đó như vậy, nhưng vì mối quan hệ với cha nó mà để nó vào đoàn phim, thật sự xin lỗi, đã để cậu chịu ấm ức."

"Quan đạo, ngài khách sáo quá, hơn nữa chuyện đã qua rồi, chúng ta đừng nhắc lại làm gì."

Quan Ải là một đạo diễn lớn, đích thân đến xin lỗi cậu, cho dù có nể mặt Cố gia hay không, cũng rất đáng quý.

Lận Tầm cũng không phải người cố chấp không buông, huống hồ Hứa Dật nhằm vào cậu, cũng không thể không dính líu tới hai lần xích mích trước đó của họ.

Quan Ải thấy Lận Tầm thấu tình đạt lý như vậy, cũng mỉm cười.

"Cảm ơn cậu đã hiểu."

Sau khi tiễn Quan Ải đạo diễn rời đi, Lận Tầm vốn định xem nốt kịch bản còn lại, nhưng lại nhận được cuộc gọi từ Hùng Nghê.

Rõ ràng là kìm nén lâu lắm rồi, bé ngốc thích tò mò chuyện bát quái này.

Lận Tầm vừa cười vừa gọi Hùng Nghê lên phòng.

Hùng Nghê mang theo một đống lớn đồ ăn vặt.

"A Tầm, nhanh nhanh chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."

Lận Tầm nhìn đồ ăn trong tay cậu.

"Cậu ăn thì ăn, đừng để rơi vãi ra sàn, nhiều đồ ăn vặt như vậy, không sợ mập à?"

"Tối nay tớ không ăn cơm nữa, không sao đâu, cậu có ăn không, cái này vị tôm ngon lắm."

Hùng Nghê vừa nói vừa đưa một miếng snack vị tôm tới trước mặt Lận Tầm.

Lận Tầm đẩy ra.

"Tớ không ăn đâu, quá khô, cậu ăn đi."

Thấy vậy, Hùng Nghê nhanh chóng ném vào miệng mình.

"A Tầm, hôm nay Cố lão tiên sinh thật sự bá đạo, mà sao ông ấy lại xuất hiện đúng lúc thế?"

Nói đến đây, Lận Tầm cũng cảm thấy bất ngờ, vừa lúc Hứa Dật la lên cậu bị người ta bao nuôi thì Cố Đình xuất hiện.

"Tớ cũng không ngờ, lúc đó đúng là hoảng hồn."

"Nhưng có một trưởng bối bảo vệ như vậy thật tốt, cậu không thấy lúc Cố lão tiên sinh vừa xuất hiện, Quan Ải đạo diễn, Lâm Hạ Chi và cả nữ thần của tôi đều sửng sốt sao!"

Hùng Nghê nói đến đây liền cười.

"Họ chắc chắn không ngờ rằng Cố lão tiên sinh lại quyền lực như vậy, thực ra tớ cũng rất tò mò, tại sao Hứa Dật lại nhắm vào cậu thế?"

Nghe vậy, Lận Tầm mỉm cười, kể lại chuyện trước đây cho Hùng Nghê nghe.

Nghe xong, Hùng Nghê kiểu ‘Mọe nó, sống sao cho dừa lòng người giờ’.