Chương 70: Ông thấy không, cháu dâu khen tôi kìa

Mọi người trong phòng họp lớn nhìn theo họ rời đi, mỗi người đều có tâm trạng riêng.

"Cố lão tiên sinh hiếm khi đến đây, hôm nay ở lại dùng cơm với đoàn phim chúng tôi đi."

Quan Ải lên trước nói một câu khách sáo.

Cố Đình nhìn ông một cái.

"Không cần, đợi các ông họp xong, tôi sẽ đến ăn với Tiểu Tầm."

Lận Tầm cười tiếp lời.

"Quan đạo, ngài không cần khách sáo, ông nội thích yên tĩnh một chút."

"Được, vậy tôi không làm phiền, có gì thì gọi điện cho tôi."

"Chuyện đầu tư, đợi đến tối khi Cố Hoài Diệp về, để nó nói chuyện với ông."

"Cố lão tiên sinh khách sáo quá, chúng tôi..."

"Ông cũng không cần khách sáo, đầu tư cho đoàn phim các ông cũng là vì bản thân chúng tôi, miễn cho có người tưởng Tiểu Tầm nhà chúng tôi không ai bảo vệ."

Cố Đình rõ ràng rất bất mãn với những lời mà Hứa Dật nói.

Quan Ải vội chữa cháy.

"Sẽ không đâu, chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa."

"Khó nói lắm."

Cố Đình cười một tiếng.

"Lần sau gặp kẻ không biết điều như vậy, ông nói cho hắn biết, Lận Tầm là vợ chưa cưới của Cố Hoài Diệp, được Cố gia chính thức công nhận!"

Lận Tầm: "..."

Không cần thiết phải chống cho cậu một cái cây to như vậy đâu!

Lận Tầm đỡ Cố Đình cùng quản gia rời đi, mọi người trong phòng họp lớn đều có chút hoảng hốt.

Quan Tiếu bước tới nói.

"Hôm đó ở tiệc chào đón tân sinh, hóa ra không phải là tình cờ."

Lúc đó họ thấy Cố Hoài Diệp và Lận Tầm ở cùng nhau, đều nghĩ là tình cờ, nhưng không ngờ cậu ấy thật sự là Omega được Cố gia công nhận.

Đường Mạt từ đầu đến cuối không nói gì, cười nói.

"Quan đạo, bộ phim này của chúng ta chắc chắn sẽ nổi tiếng, giác quan thứ sáu của phụ nữ cho hay."

Lâm Hạ Chi đứng dậy.

"Quan đạo, hôm qua ông hỏi tôi, tôi muốn trả lời lại, mắt nhìn của ông quả thực không tồi."

"Đi đi, hai người cút ngay cho tôi!"

Quan Ải cười mắng, dù buổi sáng này cảm xúc thất thường, nhưng kết quả lại không tồi.

Mất đi đầu tư của Hứa gia, nhưng lại có sự ủng hộ của Cố gia.

Lận Tầm và Cố Đình quay lại phòng, đóng cửa lại, Lận Tầm cười nói.

"Ông nội, hôm nay cảm ơn ông."

Mặc dù chuyện này cậu có thể tự mình giải quyết, nhưng sự xuất hiện của Cố Đình đã tiếp thêm cho Lận Tầm nhiều động lực, khiến cậu biết rằng mình không hề đơn độc.

Đây chính là người nhà ấm áp.

"Khách sáo gì chứ, nhưng Tiểu Tầm này, ông nội phải phê bình con."

Cố Đình giả vờ nghiêm nghị nói.

"Ông biết tính con hiền lành, nhưng sau này nếu xảy ra chuyện như vậy, con phải nhớ rằng, bất kể ai bắt nạt con, con cứ đánh trả lại. Không cần nhẫn nhịn, sợ gì chứ, trời có sập cũng đã có Cố gia chống đỡ cho con.”

“Cố Hoài Diệp cao lớn như vậy không phải để làm cảnh đâu, cần dùng thì cứ dùng, không cần giữ lại. Nghe rõ chưa!"

Lời của Cố lão gia tử chạm đến trái tim Lận Tầm, khiến mắt cậu nóng lên, cười gật đầu.

"Con biết rồi, hôm nay ông nội ra mặt vì con rất ngầu luôn!"

Bị tiểu Omega khen ngợi bằng mấy lời trẻ con như vậy, Cố Đình vốn định duy trì hình ảnh oai phong của mình, nhưng không kiềm chế được, trong mắt tràn đầy niềm vui.

"Thật sao?"

"Đương nhiên rồi, ông nội đặc biệt ngầu!"

Nói rồi cậu còn giơ ngón cái lên với Cố Đình, khuôn mặt đầy vẻ ngưỡng mộ.

Cố Đình vui mừng khôn xiết, chỉ dùng ánh mắt nhìn quản gia, ngụ ý "Ông thấy không, cháu dâu khen tôi kìa!"

Lão quản gia cũng không phá hỏng niềm vui của ông, đứng bên cạnh cười tươi, ngụ ý "ngài nói lời nào cũng đúng"!

"Tiểu Tầm, con ở đây ngủ có quen không?"

Nói chuyện một lúc, Cố Đình đứng dậy nhìn quanh căn phòng khách sạn, không hài lòng lắm.

"Nếu con ở đây không thoải mái, chúng ta mua một tòa nhà đối diện cũng không thành vấn đề."

Lận Tầm cười nói.

"Ông nội, con biết ông có tiền mà, nhưng thật sự không cần, khách sạn này rất tốt rồi. Hơn nữa, khi con bắt đầu quay phim, chỉ có buổi tối về ngủ, ban ngày gần như không dùng đến, nên ở đây là ổn rồi."

"Vậy được, nhưng thức ăn thì để nhà mình mang đến cho con, con đừng từ chối, dù sao ông cũng phải ăn cơm, chỉ là mang thêm một phần ra ngoài mà thôi."

Rõ ràng Cố Đình không làm gì thì không yên lòng.

Nghe vậy, Lận Tầm cảm động nhận lấy.

"Được ạ!"

Thấy Lận Tầm đồng ý, Cố Đình cũng vui vẻ, đợi Lận Tầm ăn xong, mới cùng lão quản gia rời đi.

Chỉ là từ khách sạn ra, lên xe ông liền gọi điện cho Cố Hoài Diệp.

Lận Tầm da mặt mỏng, không muốn làm phiền Cố Hoài Diệp, nhưng ông thì không có.

Trong mắt Cố Đình, Cố Hoài Diệp không thể bảo vệ được Omega của mình là không được, kém cỏi!

Cần dạy dỗ thì phải dạy dỗ!

Không thì sẽ hư hỏng như tiểu Omega Hứa gia, phiền phức chết đi được!

Khi điện thoại vừa kết nối, Cố Đình không cho Cố Hoài Diệp cơ hội nói chuyện, trực tiếp nói.

"Đồ vô dụng, anh có biết hôm nay Tiểu Tầm bị người ta bắt nạt ở đoàn phim không, nếu không phải ta và Lưu thúc muốn đến thăm nó, đứa trẻ này còn không biết chịu ấm ức thế nào. Người ta còn nghi ngờ nó bị đạo diễn bao nuôi, anh có được hay không vậy, Cố Hoài Diệp!"

Lại một lần nữa bị ông nội nghi ngờ khả năng của mình, Cố Hoài Diệp: "… Rốt cuộc là chuyện gì vậy?"