Cậu thả lỏng cơ thể, mặc cho người đàn ông ôm cậu lên giường.
Nhìn vào gương mặt non nớt say ngủ của thiếu niên, Cố Hoài Diệp cảm thấy những hành động của mình khi nãy quá trẻ con. Anh so đo với một tiểu Omega nhỏ hơn mình tám tuổi làm gì chứ?
Omega này có chút tâm cơ, nhưng cũng là điều bình thường.
Sống trong hoàn cảnh gia đình như Lận gia, thiếu đi cảm giác an toàn và đề phòng người khác, cũng không có gì bất thường, dù sao, cậu còn bị cha mình đẩy tới đây gán nợ!
Trong không khí lan tỏa một chút hương thơm nhẹ nhàng, tinh tế dịu dàng, giống như mùi của núi rừng sau cơn mưa, mang theo sự sảng khoái và sinh sôi của vạn vật.
Đáy mắt Cố Hoài Diệp kinh ngạc, trước khi anh phản ứng, một con Bạch Hổ to lớn đột nhiên xuất hiện trên giường, hùng mạnh uy nghiêm, đôi mắt vàng kim chăm chú nhìn Omega đang ngủ say, lộ ra vui vẻ và khát vọng.
Cái đuôi dài mảnh mai lướt nhẹ phía sau, cẩn thận tiến lại gần Lận Tầm, chóp mũi hồng nhạt nhẹ nhàng ngửi ngửi hương thơm ở cổ thiếu niên, giống như đang tìm kiếm gì đó.
Cố Hoài Diệp mạnh mẽ kìm chế, nuốt xuống một cái, dùng lực nhắm mắt lại, đè nén tin tức tố xao động trong cơ thể, nhìn thiếu niên ngủ say, anh nhanh chóng rời khỏi phòng.
Không lâu sau khi Cố Hoài Diệp rời khỏi, Bạch Hổ trên giường bất mãn gầm một tiếng hướng về phía cửa, giọng điệu đầy tủi thân, nhưng dù nó than phiền như vậy, cơ thể to lớn của nó vẫn dần dần tan biến vào bóng tối...
Lận Tầm nghe thấy tiếng cửa đóng lại, hoang mang mở mắt nhìn về phía cửa, như vầy là...?
Khi nãy Cố Hoài Diệp đứng bên cạnh cậu, Lận Tầm còn tưởng đối phương sẽ làm gì đó với mình, khoảnh khắc đó, dường như cả không khí cũng đóng băng lại, thậm chí hơi thở cũng chậm lại nhiều, tim Lận Tầm đập loạn không lý do.
Không biết có phải là ảo giác không, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, có cái gì đó chạm qua má cậu, lông rất xù và mịn.
Lận Tầm đợi một lúc, nhưng không thấy Cố Hoài Diệp quay lại, cậu thật sự không thể mở mắt được nữa, ngủ thϊếp đi.
Ngày hôm sau, Lận Tầm vội vội vàng vàng cả ngày mới xem xong mười bộ phim, viết xong bài tập, Lận Tầm cảm thấy như mình sắp mất một nửa cái mạng vì bài tập rồi.
Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, sớm ngày mai phải mang báo cáo đến trường, nhìn đồng hồ, dựa theo tính toán hôm qua, lúc này Cố Hoài Diệp hẳn là quay trở lại rồi.
Về nhà nhưng không về phòng, không lẽ anh ta đã ngủ ở phòng khác rồi?
Hôm qua, thấy anh ta bình tĩnh như vậy, còn tưởng rằng anh ta thực sự không để bụng chứ.
Lận Tầm bước ra khỏi phòng, đây là lần đầu tiên trong hai ngày nay cậu chủ động ra khỏi phòng, quản gia cũng chưa đi ngủ, đang đi lên lầu, thấy cậu lộ đầu nhỏ ra khỏi cửa, ông cười nói.
"Tiểu thiếu gia, có chuyện gì sao?"
Lận Tầm đang xem xung quanh coi có ai không, bị âm thanh này làm sợ.
"Không có việc gì, con chỉ muốn hỏi, Cố tiên sinh đã về chưa?"
"À, thiếu gia tối nay phải tăng ca, có lẽ sẽ về muộn, cậu mệt thì nghỉ ngơi trước đi, không cần phải chờ thiếu gia đâu."
"Ò, vậy à, con hiểu rồi, cảm ơn Lưu thúc, thúc cũng nên nghỉ ngơi sớm đi."
Xem ra là cậu đoán sai rồi, thì ra Cố Hoài Diệp chăm chỉ làm việc đến muộn như vậy, có chút ngưỡng mộ.
Giàu có đến như vậy, nhưng vẫn phải nỗ lực làm việc, haiz, đúng là vừa tài vừa giỏi.
Lưu thúc nhìn tiểu Omega đóng cửa lại, mỉm cười đi gõ cửa phòng của Cố lão gia.
"Hồi nãy đứa trẻ hỏi tôi thiếu gia đã về chưa, là một đứa trẻ biết quan tâm."
Cố Đình đang cầm bình phun nước, tưới nước cho mấy chậu trầu bà trên ban công.
"Hừ, cậu ta cũng không ngốc, thôi muộn rồi, ông cũng nên đi ngủ sớm đi."
Lưu thúc biết quan điểm của Cố Đình về Lận Tầm không thể thay đổi nhanh như vậy, vì vậy ông cũng không nhiều lời, chỉ nhìn vũng nước rơi đọng dưới chậu hoa, nhắc nhở.
"Tưới nhiều rồi."
Tay Cố Đình run lên, đặt bình phun nước xuống một bên.
"Biết rồi."
Lưu thúc ra ngoài, không kìm được suy nghĩ, ngày mai hoặc ngày kia, ông phải lựa thời gian để mấy chậu trầu bà này ra ngoài tắm nắng.
Không thì chúng sẽ bị thối rễ.
Lận Tầm ban đầu muốn đợi xem Cố Hoài Diệp khi nào trở về, nhưng vì tốn nhiều chất xám cho bài tập, cậu vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ gục.
Buổi sáng bị đồng hồ báo thức đánh thức, cả người cậu vẫn còn mơ màng, nhìn phía bên kia của giường lớn vẫn phẳng phiu, Cố Hoài Diệp hôm qua làm việc cả đêm luôn hả?
Muốn làm đại lão cũng không dễ nha.
Sau khi rửa mặt xong, cậu bước ra khỏi phòng, lão quản gia cười hỏi.
"Tiểu thiếu gia, bữa sáng cậu thích đồ ăn kiểu Tây hay kiểu Trung?"
"Nào cũng được ạ."
Lận Tầm theo sau lão quản gia đến phòng ăn, nhìn thấy Cố Hoài Diệp đang ngồi ăn sáng ở đó.
Lận Tầm: "...."
Anh ta về nhà rồi!
Nhưng không về phòng ngủ à?
Nhận ra điểm này, Lận Tầm ngồi xuống.
"Cố tiên sinh, sao tối qua anh không về phòng ngủ?"
Câu này vừa được thốt ra, tiếng bước chân từ xa vọng tới, một lão già tóc hoa râm đi tới, biểu tình nghiêm nghị hỏi.
"Con không về phòng ngủ, vậy tối qua đã ngủ ở đâu?"
Lận Tầm thề cậu thực sự chỉ hỏi cho biết, không hề có ý kiếm chuyện với anh ta.
"Ông nội Cố..."
Lận Tầm vội vàng đứng dậy, gọi một tiếng, thấy Cố Đình nhìn cậu gật đầu, bảo cậu không cần lo lắng, kêu cậu ngồi xuống ăn sáng.
Lận Tầm chột dạ lén nhìn sang, không thể nhận ra cảm xúc của Cố Hoài Diệp.
Cậu cũng muốn nghe anh ta sẽ trả lời như thế nào.
"Hôm qua con về muộn, nên ngủ ở phòng cho khách."
Cố Hoài Diệp ngước mắt nhìn Lận Tầm, trầm giọng.
"Hôm nay tôi sẽ sớm về nghỉ ngơi."
Lận Tầm: "..."
Nghe như thật vậy, không biết người chạy trốn đêm trước là ai.
Cố Đình thấy anh giải thích thì tạm thời cho qua, cùng nhau ngồi xuống ăn bữa sáng.
Lận Tầm húp một chén cháo nhỏ, ăn hai bánh bao nhân trứng, cậu đứng dậy.
"Hôm nay khai giảng, cũng sắp muộn rồi, con xin đi trước."
"Đúng rồi, tiểu thiếu gia hôm nay khai giảng, tôi sẽ gọi tài xế đưa cậu đi."
Lưu thúc lập tức phản ứng lại, bắt đầu gọi cho tài xế.
"Không cần, con gọi taxi được rồi."
"Ở đây không dễ gọi taxi đâu."
"Tôi sẽ đưa cậu đi."
Cố Hoài Diệp đứng dậy, duỗi tay lấy áo vest của mình.
"Tôi chờ cậu trong xe."
Lận Tầm ngơ ngác một lúc, khi cậu tỉnh lại, Cố Hoài Diệp đã ra khỏi cửa, cậu quay sang bắt gặp ánh mắt ái muội của lão quản gia.
"Vậy, Ông nội Cố, Lưu thúc, con đi trước đây."
"Tiểu thiếu gia mau đi, chiều nay tôi sẽ gọi tài xế đến trường đón cậu."
Lưu thúc đưa Lận Tầm đến cửa, dõi theo cậu lên xe, sau đó quay lại nhìn Cố Đình.
"Đứa trẻ này đứng cạnh thiếu gia nhìn rất xứng đôi nha, trông thiếu gia cũng rất thích cậu ấy."
Cố Đình cắn mạnh một miếng bánh bao trên tay mình.
"Hừ, nó thì chưa chắc đâu."
Lưu thúc gật đầu cười, không muốn làm tổn thương lòng tự tin của Cố Đình, Lão tiên sinh nhà mình rất ưu sĩ diện.
Dựa theo tính tình và uy thế của Cố Hoài Diệp, nó chịu phối hợp với người ta lúc nào chứ.
"Tiên sinh, ngài ăn hơi nhiều rồi, bác sĩ căn dặn ngài mỗi sáng ăn ba cái bánh bao thôi."
Cố Đình vươn tay lấy cái bánh bao thứ tư, liền bị Lưu thúc đánh rớt.
"Bánh bao này to chỉ bằng nắm tay con nít, ăn ba cái sao mà đủ, đủ là đủ thế nào?"
Cố Đình bất mãn trừng Lưu thúc, ý đồ dùng ánh mắt trách móc hành động của ông. Nhưng mà Lưu thúc đã quen với tính tình của Cố Đình, cười hề hề nói.
"Nếu ngài ăn chưa no thì có thể uống cháo gạo."
"Tôi không uống thứ quái quỷ đó, tôi muốn ăn thịt!"
"Ngài đã vượt giới hạn cho phép rồi."
Cố Đình: "..."
Muốn sống cũng không dễ dàng mà.