Chương 62: Phòng ngủ của vợ chồng mới cưới

Lận Tầm vừa mang hợp đồng về phòng không lâu thì nghe thấy tiếng thẻ quẹt cửa bên ngoài.

Ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa mở ra, Cố Hoài Diệp mặc bộ vest đỏ thẫm bước vào, dáng người cao ráo, chân dài thườn thượt.

Như một siêu mẫu vừa bước ra từ sàn diễn.

Hồi sáng ra cửa Cố Hoài Diệp có mặc bộ đồ này đâu ta.

"Anh vừa tham gia sự kiện về sao?"

Lận Tầm không tự chủ đứng lên, trong mắt không giấu nổi sự ngưỡng mộ.

"Mặc thế này không thuận mắt sao?"

Lôi Khả đi theo sau nghe thấy vậy, khóe miệng giật giật, rõ ràng bộ đồ này vừa được đưa đến là mặc ngay, trên đường cũng không thấy Cố Hoài Diệp có chút gì không thoải mái.

Tại sao đến trước mặt Lận Tầm lại tỏ ra không thuận mắt chứ!

"Không đâu, rất đẹp, màu đỏ rất hợp với anh."

Cố Hoài Diệp đích thị là một cái giá treo quần áo di động, hơn nữa anh ấy lại trắng trẻo, bộ đồ này mặc trên người thật sự rất đẹp.

Được Lận Tầm khen ngợi như vậy, biểu cảm Cố Hoài Diệp không có gì thay đổi nhưng trong mắt cũng tràn đầy ý cười khó giấu.

"Khụ!"

Thấy hai người đã khen nhau xong, Lôi Khả vội bước tới.

"Lận tiểu thiếu gia, đây là bữa tối do Cố lão gia cho người trong nhà chuẩn bị, lát nữa cậu cùng Cố tiên sinh dùng bữa ở đây ."

Lận Tầm giờ mới phát hiện ra Lôi Khả.

"Chú Lôi... khụ... anh Lôi anh cũng ở đây."

Nghe Lận Tầm đột nhiên đổi cách xưng hô, Lôi Khả theo bản năng liếc nhìn Cố Hoài Diệp, gật đầu.

"Đúng vậy, trên đường có việc phải báo cáo với Cố tổng, nên tôi tiện đường ghé qua, hai vị nghỉ ngơi trước, tôi xin phép có việc, Cố tổng, tôi đi trước đây."

"Được."

Tiễn Lôi Khả đến cửa, Cố Hoài Diệp đóng cửa lại.

"Hôm nay em bận lắm à?"

Lận Tầm cảm thấy Cố - quanh năm bận rộn kiếm tiền - Hoài Diệp hỏi mình bận lắm sao thì cười.

"Không bận, hôm nay chỉ đến chỗ đạo diễn lấy hợp đồng, anh xem giúp em một chút nha."

Cố Hoài Diệp nhìn hợp đồng Lận Tầm đưa tới, thật sự phải tìm cho Lận Tầm một quản lý cùng trợ lý cá nhân rồi.

"Về quản lý và trợ lý, em có yêu cầu gì đặc biệt không?"

Đột nhiên nhắc đến chuyện này, Lận Tầm liền hiểu dụng ý của Cố Hoài Diệp.

"Tạm thời em không cần quản lý, tìm một trợ lý thôi được rồi."

Cố Hoài Diệp nghĩ nghĩ một chút, hiện tại Lận Tầm mới bắt đầu tiếp xúc với diễn xuất, chưa cần quản lý để lo liệu các thông báo công việc, hơn nữa em ấy vẫn phải tập trung vào học hành, một trợ lý vẫn ổn.

"Được, tôi sẽ để Lôi Khả giúp em sắp xếp."

"Lương em tự trả, anh đừng giúp em, có thể giúp em tìm người là em đã rất cảm kích rồi."

Không nên vì Cố Hoài Diệp có tiền mà để anh ấy trả lương cho trợ lý của mình, như thế không hợp lý.

Biết Lận Tầm vừa lấy lại được di sản của mẹ để lại, tài chính khá ổn, Cố Hoài Diệp gật đầu.

"Ừm, để em lo liệu, đúng rồi, vụ án của ba em đã có kết quả, Tập đoàn Lận Thị vì chuyện này mà kinh doanh không tốt, có thể sẽ phải đối mặt với tình trạng phá sản, em..."

"Vậy thì cứ tuyên bố phá sản đi, dù sao em cũng không biết cách điều hành công ty."

Hơn nữa cho dù có biết Lận Tầm cũng không muốn gánh cái hạn này cho Lận Trung Hải, vì cái gì chứ, đợi đến khi Lận Trung Hải mãn hạn tù, ông ta lại tiếp tục hưởng thụ sao?

Cậu không ngốc như vậy, hơn nữa cậu thực sự không có kinh nghiệm quản lý công ty, nhìn xem, Cố Hoài Diệp ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi như vậy mới về, Lận Tầm thấy hay là thôi đi.

Theo tình hình hiện tại, Lận Tầm với tư cách là cổ đông lớn thứ hai của Tập đoàn Lận Thị, sau khi Lận Trung Hải gặp chuyện, Lận Tầm là người có quyền kiểm soát.

Chẳng qua Cố Hoài Diệp không muốn để cậu phải lo lắng, bây giờ rõ ràng ý tứ của Lận Tầm, Cố Hoài Diệp gật đầu.

"Chuyện này tôi sẽ giúp em xử lý."

"Có anh ở đây, đúng là không còn gì bằng"

Lận Tầm cười cười chỉ vào bản hợp đồng trên đùi Cố Hoài Diệp.

"Mau mau, Cố tổng, xem giúp em bản hợp đồng này, Tiểu Hùng còn đang đợi tin em!"

Bị người ta gọi là Cố tổng, tim Cố Hoài Diệp khẽ nhanh một nhịp, anh kiềm chế mím môi.

"Bây giờ tôi sẽ xem."

Bản hợp đồng này hoàn toàn hợp lý, không có vấn đề gì, rõ ràng chỉ là mẫu hợp đồng thông thường. Có thể vì Lận Tầm còn là người mới nên mức lương đề nghị không được cao.

Sau khi xem xong, Cố Hoài Diệp nói.

"Không vấn đề gì, có thể ký."

"Em cũng nghĩ Quan đạo diễn cũng không đến mức giở trò gì với một người mới như em, vậy lát nữa em ký. Anh đi tắm đi, em dọn dẹp ở đây một chút."

Không biết họ phải ở đây bao lâu, nhưng ngủ trên chăn ga gối nệm của mình vẫn thoải mái nhất.

Cố Hoài Diệp thấy cậu lấy ra bộ chăn ga từ vali, quỳ trên giường thay ra chăn ga của khách sạn.

"Tôi giúp em."

"Không cần đâu, em tự làm được, anh đi tắm đi, xong rồi ra chúng ta cùng ăn cơm, em đói rồi."

Nói đến đói, Lận Tầm cười nói.

"Không biết ông nội đã làm món gì ngon."

Lời của Lận Tầm làm Cố Hoài Diệp động lòng, giọng nói cũng vô thức trở nên mềm mại.

"Chắc chắn toàn là những món em thích."

Anh thích cách Lận Tầm nói chuyện với mình, làm anh cảm thấy mình không phải là người không quan trọng.

Lúc Cố Hoài Diệp vào phòng tắm, Lận Tầm nhanh chóng thay ga giường, chăn và gối bằng đồ ở nhà mang theo, ngửi thấy mùi hương quen thuộc là đã thấy gần gũi.

Cố Hoài Diệp tắm xong, Lận Tầm cũng đã dọn dẹp xong xuôi, nhìn mấy thứ quen thuộc này, Cố Hoài Diệp có chút... cảm giác của phòng ngủ của vợ chồng mới cưới.