Chương 58: Cái này là Tiểu Tầm tặng cho con

Đang ăn lẩu đến giữa chừng, Cố Hoài Diệp gọi điện hỏi Lận Tầm đang ở đâu, tiện đường đón cậu về nhà.

Đặt điện thoại xuống, liền thấy Hùng Nghê mặt mày mờ ám.

“A Tầm, tin tức tố của Cố tiên sinh có phải rất mạnh không?”

Không ngờ Hùng Nghê lại quan tâm đến vấn đề này, Lận Tầm chớp mắt.

“Sao cậu lại hỏi cái này?”

Tin tức tố của Cố Hoài Diệp có mùi hương ấm áp sạch sẽ của ánh nắng, cậu không chỉ không thấy mạnh, ngược lại còn thấy rất ấm áp.

“Bởi vì anh ấy là Alpha cấp 5S, nghe nói tin tức tố của họ có thể hóa hình đó, vậy nên A Tầm, cậu có thấy hình dạng tin tức tố của anh ấy không?”

Hùng Nghê vẻ mặt đầy tò mò làm Lận Tầm không kìm được nhớ tới Tiểu Bạch.

Cậu không chỉ thấy, mà còn ôm, vuốt ve và hôn hít nữa kìa.

“Khụ, cũng bình thường thôi, ăn cơm đi, ăn cơm!”

Lận Tầm thật sự không thể nói chi tiết, phải giữ thể diện.

Nhưng chỉ vậy cũng khiến Hùng Nghê tâm sinh ái mộ.

“Tôi cũng muốn yêu đương, nhưng chỉ muốn thôi…”

Nghĩ đến tin tức tố của mình, Hùng Nghê ánh mắt có chút thất vọng, không ai sẽ thích mùi tin tức tố của cậu.

Nhận thấy Hùng Nghê tâm trạng thay đổi, Lận Tầm gắp một miếng thịt đặt vào bát cậu.

“Ăn thịt đi, ăn thịt không có phiền não!”

Hùng Nghê nhìn đống thịt trong bát, lập tức cười khúc khích, miệng kêu.

“Nhiều rồi nhiều rồi!”

Vừa nói vừa cầm bát đón lấy.

Dù chỉ có hai người ăn lẩu, nhưng quá trình vẫn rất vui vẻ.

Ra ngoài, Lận Tầm còn đặc biệt gọi một phần bánh kem nhỏ mang theo, không thể để họ ăn mà Cố Hoài Diệp đợi bên ngoài lâu như vậy lại không được gì.

Khi họ ra ngoài, Cố Hoài Diệp quả nhiên đã đợi sẵn ở ngoài.

Hùng Nghê vì còn có việc, không đi cùng họ.

Lận Tầm lên xe đưa phần bánh kem nhỏ trong tay lên.

“Mua cho anh một phần bánh kem nhỏ.”

Cố Hoài Diệp nhìn thấy chiếc bánh kem dâu tây bên trong lớp bọc.

“Cảm ơn em.”

Lận Tầm cong mắt cười.

“Nếu anh không thích vị này, về nhà em có thể giúp anh ăn một chút cũng được!”

Nghe vậy, Cố Hoài Diệp nhếch môi cười, biết được vị này là do Tiểu Omega mua theo sở thích của mình.

“Không cần, anh thích mà.”

Kế hoạch thất bại khiến Lận Tầm sững lại một lúc, ngạc nhiên nhìn Alpha bên cạnh, cứ nghĩ anh ấy không thích bánh kem dâu tây chứ?

“Thật sự thích sao?”

“Ừm, thật sự thích!”

“Được rồi, vậy toàn bộ để anh ăn nhé.”

Chỉ là khi họ về đến nhà, Cố lão gia thấy đồ trên tay Cố Hoài Diệp, mắt liền sáng lên.

“Sao lại mua bánh kem thế này, Lưu thúc mau mang cái đĩa lại đây.”

Cố Hoài Diệp né tránh bàn tay Cố Đình đang với tới.

“Cái này là Tiểu Tầm tặng cho con.”

Lận Tầm đứng bên cạnh.

“... Mặc dù là như vậy nhưng...”

Cũng có thể chia cho mọi người ăn một chút mà?

Cố Hoài Diệp nhìn hai ánh mắt trông mong giống hệt nhau từ già tới trẻ, cuối cùng mở miệng.

“Ông nội không nên ăn nhiều đồ ngọt, chỉ được một miếng thôi.”

Cố Đình mặc kệ có là một miếng hay không, miễn có chia là ngon rồi.

Ăn ké đồ ăn yêu quý của cháu trai thật sự là quá tuyệt vời.

Vì có thể thực hiện một màn “đưa đây cho ta” từ tay Cố Hoài Diệp khiến Cố Đình rất thỏa mãn.

Mọi người tụ tập quanh bàn ăn, đợi lão quản gia mang đĩa ra.

Lận Tầm vừa ăn xong lẩu, cũng chỉ muốn nếm thử một miếng, nhưng nhìn thấy ánh mắt háo hức của Cố lão gia, làm mong chờ của cậu tăng thêm một bậc.

Chiếc bánh nhỏ, Lận Tầm và Cố Đình mỗi người một miếng nhỏ, phần còn lại đặt trước mặt Cố Hoài Diệp.

Cố Hoài Diệp vốn không thích đồ ngọt, nhưng chiếc bánh này là do Lận Tầm tặng, nên đặc biệt thấy rất ngon miệng.

Không ngờ một Alpha lạnh lùng như Cố Hoài Diệp lại thích đồ ngọt.

Chẳng lẽ đây là góc khuất đáng yêu khó nói của Cố tổng hay sao?

*

Sáng ngày 26, Cố Hoài Diệp đặc biệt chỉ định trợ lý đi cùng Lận Tầm đến đoàn làm phim "Đại Yêu Quái."

Ban đầu Lận Tầm định tự đi, kết quả bị hai lão tổ tông trong Cố gia, gồm cả lão quản gia trong nhà, đồng loạt từ chối.

Cố Hoài Diệp còn bị Cố lão gia trách mắng vì sao không sắp xếp trợ lý cho Lận Tầm sớm hơn, Lận Tầm sắp ra mắt rồi, người đại diện của công ty quản lý ở đâu?

Đường đường là đại lão Cố Hoài Diệp còn bị Cố lão gia hỏi có làm được không!

Nghe đến từ đó, tim nhỏ của Lận Tầm bị dọa.

Không phải nói người có bệnh kín thì càng không nên nhắc đến từ đó sao?

Nhìn Cố Hoài Diệp bị hỏi “có làm được không,” mặt lại không biến sắc, cảm xúc bình thản, Lận Tầm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời không khỏi khâm phục tâm lý vững vàng của Cố Hoài Diệp.

Đúng là người đàn ông thực thụ, làm được hay không cũng không sao, đầu chó*!

*có một cái meme đầu chó rất phổ biến bên trung, tùy ngữ cảnh mà có ý nghĩa khác nhau (đỉnh thật, mở mang tầm mắt,...)

Vì vậy, trợ lý riêng của Cố Hoài Diệp được gọi đến tạm thời làm trợ lý sinh hoạt cho Lận Tầm.

Nghĩ đến việc trợ lý riêng của Cố Hoài Diệp đều là những nhân tài học vấn cao, đến giúp mình làm trợ lý sinh hoạt, cũng quá xa xỉ đi.

Nhưng cũng phải thừa nhận, có trợ lý quả thật tiện lợi hơn nhiều, nhất là khi vị trợ lý này có năng lực siêu phàm, giúp cậu sắp xếp mọi việc rất chu đáo.

Lận Tầm còn muốn hỏi mức lương của người ta, tiện thể đào người từ chỗ Cố Hoài Diệp.

Nhưng nghĩ nghĩ lại thôi, người ta ở bên mình thì không phát triển nổi đâu.

Khách sạn mà đoàn phim chọn có môi trường khá tốt, trợ lý đã đặt cho cậu và Cố Hoài Diệp một căn phòng ở tầng trên cùng, Lận Tầm cầm thẻ phòng về để cất đồ thì nhận được cuộc gọi của Hùng Nghê, hỏi cậu đã đến chưa, hẹn cậu xuống ăn cơm.

Trợ lý giúp cậu xử lý xong mọi việc, Lận Tầm định mời anh ta ăn cơm, nhưng bị từ chối vì còn công việc.

Người đi rồi, Lận Tầm xuống tìm Hùng Nghê.

Đang chờ thang máy thì gặp một thanh niên cao gầy đeo kính râm từ thang máy bước ra, sau lưng có hai trợ lý, mỗi người cầm một đống đồ, chú ý đến Lận Tầm đứng ở cửa, thanh niên đột nhiên lên tiếng.

“Này, cậu qua đây giúp cầm đồ một chút, sao không có ý có tứ gì hết vậy?”

Bị gọi bất ngờ, Lận Tầm sững lại, theo phản xạ nhìn xung quanh, trong hành lang dài này chỉ có một mình cậu.

Vậy là...

“Gọi tôi sao?”

“Đúng, gọi cậu đấy, giúp cầm đồ, cậu làm nhân viên phục vụ mà không biết chủ động làm việc à?”

Bị nhầm thành nhân viên phục vụ, Lận Tầm: “…”