Lận Tầm hoảng sợ, đôi mắt đen tuyền đầy vẻ bai rối.
“Không, tôi không có chạy… các người muốn tôi làm gì mới cho tôi đi?”
Omega nhỏ mắt đỏ hoe, biểu tình sắp khóc, rõ ràng là bị dọa sợ.
Đám đông xì xào không dứt, nhưng không ai dám lên tiếng bênh vực Lận Tầm.
Y tá vội kéo Lận Tầm sang một bên.
“Đừng sợ, không được thì chúng ta báo cảnh sát, tôi không tin làm việc tốt lại bị vu oan!”
“Hắn làm việc tốt, tôi thấy hắn chột dạ thì có, còn không thì sao lại chạy, chuyện này cũng không phải không giải quyết được, cậu đưa 5 trăm ngàn cho cha tôi tiền phục hồi sức khỏe, chuyện này coi như xong.”
Vừa nhắc đến tiền, đám đông lập tức có người lên tiếng.
“Tôi biết ngay là muốn đòi tiền mà!”
“Chính vì loại người này mà bây giờ còn ai dám làm việc tốt nữa chứ!”
“Cậu bé ngoan, lần sau gặp chuyện thế này cứ tránh đi, lòng tốt của con không nên bị kẻ xấu chà đạp như thế.”
“Gọi cảnh sát đi, rõ ràng là thấy người ta nhỏ tuổi mà muốn đòi tiền, lương tâm thật bị chó ăn mất, khốn kiếp!”
“Các người cũng chỉ biết nói, ba tôi ở nhà khỏe mạnh, sao vừa ra ngoài chưa đầy một giờ đã phải vào cấp cứu?”
Người đàn ông lớn tuổi không lay chuyển, vẻ mặt hôm nay không có tiền thì không xong.
“Gọi cảnh sát đi!”
“Cậu bé ngoan, gọi cảnh sát đi!”
...
Nghe âm thanh ban phái không ngừng vang lên, Lận Tầm nắm chặt điện thoại.
“Thực ra tôi có bằng chứng, trên đường đến đây có một chị gái tốt bụng đã chụp ảnh. Chị ấy nói để phòng khi tôi gặp phải chuyện như thế này.”
Nói đến đây, Lận Tầm dừng lại, mắt đỏ hoe nhìn cha con ki.
“Lúc tôi cứu người không nghĩ nhiều, nhưng sau đó cũng lo sợ. Bất quá, tôi nghĩ người cứu cũng đã cứu rồi, vận may cũng không thể quá tệ đến như vậy. Bây giờ xem ra đích thực là vận may không tốt.”
Gống như cậu hoàn toàn thất vọng vì lòng tốt bỏ ra, Lận Tầm buồn bã mở điện thoại, mở ảnh và video đã được gửi tới.
“Chị y tá, cái này đủ làm bằng chứng cứu người không?”
Vừa thấy Lận Tầm đưa ra bằng chứng, cha con kia liếc nhìn nhau, lập tức lao tới cướp điện thoại của Lận Tầm.
Tình huống đột ngột khiến Lận Tầm giật mình, vội né tránh.
May mắn thay, những người xung quanh phản ứng nhanh chóng, ngay lập tức kéo cha con họ ra.
“Sao lại còn cướp, muốn phá hủy bằng chứng à!”
“Các người còn là con người không, ai đó gọi cảnh sát đi, gọi cảnh sát!”
...
“Các người làm gì vậy, A Khôn A Thân các con làm gì vậy?”
Ông lão vừa mới tiêm thuốc xong bước ra, nhìn thấy cha con bị người ta vây lấy và cả cậu thanh niên vừa cứu mình.
Vội vàng đi tới, nhưng bản thân tuổi đã cao, vừa bị cảm nắng, tiêm thuốc xong tình trạng có vẻ đỡ hơn, nhưng khí huyết vẫn còn yếu.
Cho đến khi có người phía sau hét lên.
“Đừng ồn nữa, người trong cuộc đến rồi.”
Đám đông mới yên lặng, nhìn ông lão mặt mày tái nhợt bước tới.
“Ba!”
“Ông!”
Ông lão liếc hai người một cái, rồi nhìn về phía Lận Tầm, vừa rồi ông cũng nghe được những gì người xung quanh nói, xấu hổ giơ tay tát một cái rõ to lên mặt mình.
Hành động đột ngột khiến xung quanh lặng ngắt như tờ.
“Xin lỗi, là ông không dạy con cháu tử tế, cậu bé tốt bụng cứu ông, lại phải chịu tiếng oan, ông rất xin lỗi.”
Giọng ông lão khàn khàn, chống đỡ thân thể vừa mới hồi phục đôi chút, cúi người xin lỗi Lận Tầm.
Mọi người xung quanh thấy vậy đều cảm thấy rất khó chịu.
Cha con kia đứng bên cạnh, không cam lòng nói.
“Ba, ba hồ đồ rồi, ba xin lỗi gì chứ, là... a...”
Chưa nói xong, ông lão lại tát mạnh vào mặt ông ta.
“Ta thừa nhận hồi trẻ không dạy dỗ các anh cho đủ, hôm nay xảy ra chuyện xấu hổ như vậy chính là lỗi của ta. Nhưng không sao, ta không thể dạy được, ta tự tìm chỗ dạy dỗ các anh, không cần mọi người báo cảnh sát, tôi sẽ tự báo cảnh sát. Tôi, Trần Cường, cả đời này chưa từng làm chuyện có lỗi với ai, điều duy nhất tiếc nuối là không dạy dỗ con cái cho tốt, gây hại xã hội, là lỗi của tôi, tại đây ăn năn sám hối.”
Nói đến đây, ông lão đi tới bên cạnh Lận Tầm
“Con à, con và cô gái hôm nay đều là người tốt. Tiền của con, ông sẽ trả lại. Con yên tâm, nỗi oan ức hôm nay ông sẽ đòi lại cho con, ngàn vạn lần không thể để chuyện của chúng ta diệt đi thiện lương của con.”
Nhìn vẻ mệt mỏi trên mặt ông lão, Lận Tầm thực sự không đành lòng.
Nghĩ mà xem, tuổi cao sức yếu còn phải đau đầu suy nghĩ cho con cho cháu, nhất thời mọi người xung quanh ai ai cũng thấy tâm trạng vô cùng phức tạp.
May mắn thay, hai cha con kia tính cánh tệ hại, nhưng lúc ông cụ xuất hiện, một lời cũng không dám phản bác, rõ ràng trong lòng kính sợ ông ấy.
Rất nhanh, cảnh sát ở gần bệnh viện tới xử lý tình huống này.
Có ông lão ở đây, mọi việc được xử lý nhanh chóng. Lúc Lận Tầm rời đi, ông lão nắm chặt tay cậu, mắt đỏ hoe xin lỗi, còn để lại thông tin liên lạc, chuẩn bị trả lại chi phí đã nộp.
Nữ cảnh sát ghi lời khai cho cậu bước ra ngoài, chân thành nói.
“Cậu rất dũng cảm, cảm ơn lòng tốt của cậu. Đừng để những chuyện tiêu cực ảnh hưởng, thiện giả thiện lai, ở hiền ắt gặp lành.”
Lận Tầm gật đầu.
“Em cũng luôn tin rằng người tốt nhiều hơn người xấu. Hôm nay đã làm phiền các chị.”
“Ôi, đó là việc chúng tôi phải làm. Tạm biệt.”
“Tạm biệt.”