Lận Tầm gật đầu, trong lòng cậu rất rõ, không phải con người hiện giờ lạnh lùng, mà là không muốn lòng tốt của mình bị kẻ xấu lợi dụng.
Lúc chạy đến giúp, Lận Tầm cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ cứu người quan trọng, bây giờ được cô gái nhắc nhở, trong lòng cũng có chút lo lắng, nhưng người cũng đã cứu người, nghĩ nhiều cũng vô ích.
Lận Tầm mở nắp chai nước.
"Ông ơi, ông uống chút nước nhé."
Có lẽ do thời tiết nóng, ông lão mặc nhiều nên bị cảm nắng, trong xe mở điều hòa rõ ràng trông khá hơn nhiều, sau khi uống nước, ông nhìn Lận Tầm.
"Cậu bé tốt bụng, cảm ơn."
Lận Tầm cười nói.
“Ông không sao là tốt rồi.”
Đưa họ đến cổng bệnh viện, cô gái cười nói.
“Để lại thông tin liên lạc đi, tôi gửi ảnh cho cậu.”
“Cảm ơn, để tôi quét mã của cô nhé.”
Đỡ ông lão xuống xe, cô gái nghiêng người nhìn qua cửa sổ xe, thấy Lận Tầm cõng ông lão vào bệnh viện.
Trong lòng không kìm được, cô dùng tài khoản V nổi tiếng của mình đăng một bức ảnh chụp góc nghiêng của Lận Tầm và bức ảnh cậu cõng ông lão vào bệnh viện.
[Không làm Loli nữa mà thành Ngự tỷ : Cậu trai nhỏ vừa đẹp vừa tốt bụng, ông lão không ai dám đỡ, cậu nhóc này đã chạy tới cõng đi【hình ảnh】【hình ảnh】……]
Lận Tầm đưa ông lão vào phòng cấp cứu, bác sĩ giúp liên lạc với người nhà của ông lão.
Sau khi nộp tiền viện phí quay lại, cậu thấy hai người đàn ông đang đứng ở quầy y tá.
Nhìn thấy cậu đến, y tá mỉm cười nói.
“Nhờ có người tốt này đưa ông nhà đến kịp thời, ông đã cao tuổi, thời tiết nóng như vậy cần chú ý đề phòng cảm nắng. May mà đến kịp, xử lý đúng cách trên đường đi, chăm sóc thêm là có thể về nhà.”
Nghe lời y tá nói, hai người đàn ông đưa ánh mắt nhìn về phía Lận Tầm.
Nhìn Omega nhỏ nhắn trắng trẻo, ngoan ngoãn đáng yêu, rõ ràng có điều kiện sống rất tốt, nhưng lại không hiểu chuyện đời.
“Ba tôi chỉ bị cảm nắng thôi sao, không bị thương chứ?”
Người đàn ông lớn tuổi hơn đột nhiên lên tiếng, khiến y tá đang cười cũng phải sững lại theo phản xạ nói.
“Chỉ là cảm nắng, không có thương tích.”
“Y tá, các cô phải kiểm tra kỹ lưỡng, bây giờ có nhiều người đâm người rồi giả làm người tốt đưa vào viện lắm.”
Người thanh niên đứng cạnh người đàn ông lớn tuổi cười nhếch miệng nhìn chằm chằm Lận Tầm.
Lận Tầm khẽ cau mày, ý tứ này nói ra nếu cậu còn không hiểu ra thì quá ngốc rồi.
Vốn nghĩ mình có tâm giúp người sẽ không gặp phải chuyện xui xẻo như thế này, nhưng không ngờ lại không thoát được.
“Anh đây là có ý gì, anh nghi ngờ khả năng phán đoán của chúng tôi sao, ông ấy bị cảm nắng hay bị vấn đề khác chúng tôi chuẩn đoán được sao, người ta tốt bụng đưa ông nhà vào viện, các anh lại muốn đổ lỗi cho người ta, làm người như vậy sao?”
Y tá phản ứng lại, theo phản xạ đứng chắn trước Lận Tầm, không hài lòng nhìn hai cha con đối diện.
“Sao chúng tôi lại đổ lỗi cho cậu ta được, có chuyện xảy ra, chúng tôi không thể hỏi à, bây giờ ai dám giúp người ngã trên đường, chúng tôi nghi ngờ cũng không được sao, sáng nay bố tôi ra ngoài còn khỏe mạnh, tuổi cao nên sợ lạnh, bình thường mặc nhiều đồ như vậy cũng không sao, sao hôm nay lại gặp chuyện, lại đúng lúc được cậu ta cứu, chuyện này không đáng nghi sao?”
“Ông tôi bình thường rất khỏe, ít khi bị cảm sốt, sao tự dưng lại ngã ra giữa đường, chắc chắn là cậu đã đâm ông ngã, thừa nhận đi!”
Phòng cấp cứu vốn dĩ đông người hơn phòng khám bình thường, giọng nói của hai cha con họ không nhỏ, ngay lập tức thu hút sự chú ý của nhiều người.
Lận Tầm tay cầm biên lai nộp tiền, tiểu Omega không ai chống đỡ đứng ở đó.
Dù có y tá chắn phía trước, cậu vẫn nhỏ bé khi đối mặt với hai người đàn ông trưởng thành.
Đám đông ở hiện trường nghe ngóng sự việc, mới biết là chuyện giúp người bị ngã đưa vào viện, ai ai cũng sôi nổi lắc đầu gật đầu.
“Trên tin tức cũng có đưa tin hết mấy vụ như này rồi, vẫn có người dám đứng ra giúp đỡ ha?”
“Tôi nói rồi, loại người nhà này lương tâm bị chó ăn rồi.”
“Cũng không thể nói vậy, nhỡ đâu cậu ta đâm phải ông già rồi giả làm người tốt đưa vào viện, chuyện này tin tức cũng có đưa mà.”
“Bây giờ phải xem tiểu Omega này có thể đưa ra bằng chứng không.”
...
Lận Tầm không vội lên tiếng, chỉ đứng yên lặng, nghe hai cha con suy đoán ý đồ của mình, giọng điệu ngày càng chắc chắn, cậu chỉ cảm thấy buồn cười.
Y tá giúp Lận Tầm biện giải cũng lực bất tòng tâm, quay lại nhìn cậu với ánh mắt lo lắng.
“Hay gọi người nhà của cậu đến đi.”
Lận Tầm nghe vậy, khóe môi giật giật, muốn cười cũng khó, sau đó cong môi ủy khuất, lắc đầu nói.
“Nhà tôi không còn ai cả, nên khi thấy ông lão nằm đó không ai quan tâm, tôi mới qua giúp, chị y tá không cần lo cho tôi, tôi không sao.”
Nói xong cậu khẽ hít mũi, ngẩng đầu lên nhìn hai cha con.
“Chú, anh, tôi biết các người cũng lo lắng cho ông, nghi ngờ tôi cũng rất bình thường, bây giờ không phải ai cũng giúp người vô cớ, đây là chi phí tôi vừa nộp cho ông, tất cả biên lai đều ở đây, coi như là duyên phận của tôi và ông ấy, tiền không cần trả lại, tôi đi đây.”
Lận Tầm vẻ mặt u buồn, đặt biên lai lên quầy thu ngân rồi quay người bước đi.
Nhưng chưa kịp rời khỏi, Lận Tầm đã bị hai cha con họ chặn đường.
“Cậu muốn chạy sao!”