Chương 45: Lận Tầm lần nào cũng thấy phấn khích

Cố Hoài Diệp trở về phòng, nhìn thấy cậu Tiểu Omega ngồi trên thảm, mặt hầm hầm.

Nhớ lại dáng vẻ Lận Tầm khi trách móc người khác lúc nãy, khóe mắt anh thoáng hiện nụ cười.

“Sao vậy, lúc nãy mắng người không phải rất giỏi sao?”

Lận Tầm ngước mắt nhìn anh một cái.

“Trước đây thích người như Dịch Hiên đúng là ghê tởm!”

Cố Hoài Diệp đi tới, ngồi trên mép giường nhẹ nhàng xoa đầu cậu.

“Bây giờ không thích nữa rồi mà?”

“Bây giờ thì không thích nữa, nhưng nghĩ lại trước đây, chỉ muốn quay về quá khứ giả cho mình mấy phát.”

Lận Tầm quay đầu, ác liệt nắm chặt gối ôm trong lòng, sau đó nhìn vào mắt Cố Hoài Diệp.

“Hơn nữa anh ta còn nợ em tiền, em muốn lấy lại, đem số tiền đó cho chó, không, sỉ nhục chó rồi, đem vứt xuống sông còn có thể nghe được tiếng động!”

Cố Hoài Diệp thấy Tiểu Omega tròn mắt phồng má tức giận, rất đáng yêu.

“Để luật sư giúp em lấy lại là được.”

“Thật sự có thể lấy lại hết sao?”

“Tiền đã tiêu, em còn giữ chứng từ không?”

“Tất nhiên là có!”

“Vậy không có vấn đề.”

Nghe vậy, Lận Tầm nhảy lên, ôm lấy Cố Hoài Diệp.

“Cố tiên sinh, em phát hiện anh chính là phúc tinh của em, từ khi gặp anh , không chỉ lấy lại được di sản của mẹ, giờ còn lấy lại được tiền tên khốn kia đã tiêu, anh chính là mèo chiêu tài của em, cá chép may mắn của em đó!”

Bị người ta ôm chặt, Cố Hoài Diệp toàn thân căng cứng, trong hơi thở toàn là hương thơm thanh nhã trên người Tiểu Omega, tai hổ lại bùm ra từ mái tóc đen.

Cằm Lận Tầm lướt trên tóc, ngứa ngáy khiến cậu không tự giác mà đưa tay lên sờ, nhưng lại sờ trúng một cục nắm mềm mại.

Ngạc nhiên nói.“Cố tiên sinh, tai hổ của anh lại lộ ra rồi!”

Tai hổ trên đầu Cố Hoài Diệp nhẹ nhàng rung rinh.

“Có thể buông tôi ra trước được không?”

Giọng Cố Hoài Diệp khô khan, cực lực khắc chế, lời vừa dứt, Lận Tầm lập tức buông tay, thuận thế ngồi xuống giường, mắt vẫn dán chặt vào tai hổ của đối phương.

Cố Hoài Diệp cảm thấy toàn thân nóng bừng, tin tức tố đang trên bờ vực mất kiểm soát, nhanh chóng đứng dậy, giọng khàn khàn.

“Tôi đi tắm.”

Nhìn theo Cố Hoài Diệp bước vào phòng tắm, đến cả quần áo thay cũng chưa kịp lấy, Lận Tầm chớp chớp mắt, có chút bối rối.

Cố Hoài Diệp đứng dưới vòi nước lạnh, cảm giác nóng bức trên người mới dịu đi phần nào, tin tức tố cuộn trào trong không gian kín.

Đồng tử vàng kim híp lại, trong con ngươi hẹp nhỏ chứa đầy ham muốn mãnh liệt.

Đôi tai hổ trắng ẩn trong mái tóc đen bị xối, như mèo con ướt nước, đuôi hổ trắng dài lại đang buông thõng, chóp đuôi hơi cong lên.

Thật muốn...

Kéo Omega ngoài cửa vào đây, đánh dấu cậu ấy!

Để lại dấu vết thuộc về mình, hoàn toàn chiếm hữu cậu ấy!

Cốc cốc

“Cố tiên sinh, em để quần áo ở trên móc treo, anh tắm xong có thể lấy thay.”

Giọng nói trong trẻo của thiếu niên xuyên qua cánh cửa truyền vào trong, tai hổ trên đầu Cố Hoài Diệp lập tức dựng đứng, cả cái đuôi dài phía sau cũng không tự chủ được mà vẫy một cái.

Lận Tầm đứng ở cửa một lúc, không biết Cố Hoài Diệp có nghe thấy không.

Nhớ lại lúc Cố Hoài Diệp bước vào, sắc mặt không được tốt lắm, Lận Tầm không khỏi lo lắng.

Cậu giơ tay gõ cửa.

“Cố tiên sinh, anh không sao chứ? Có phải thân thể lại không khỏe không? Có cần gọi bác sĩ Tư đến xem không…”

“Cạch”

Cánh cửa phòng tắm mở ra, cắt đứt lời nói của Lận Tầm.

Nhìn người đàn ông quấn khăn tắm đứng ở cửa phòng tắm, Lận Tầm vô thức liếc nhìn đường nét cơ bụng thấp thoáng dưới lớp khăn tắm của đối phương.

Làn da của Cố Hoài Diệp trắng như sứ, tỉ lệ thân hình tam giác ngược hoàn hảo, thêm vào những đường nét cơ bắp đẹp mắt, trông như một tác phẩm điêu khắc bằng ngọc, tỏa ra một lớp ánh sáng mịn màng mềm mại.

Muốn giơ tay chạm nhẹ một cái.

Mắt có chút không thể kiềm chế, tim đập nhanh hơn vì cảnh tượng này, Lận Tầm chớp chớp mắt, giơ tay chỉ vào bộ quần áo treo trên giá đồ.

“Ở đó, quần áo để ở đó cho anh!”

Nói xong liền quay người đi về phía giường, không hay biết chiếc cổ phiếm hồng đã hoàn toàn lọt vào mắt của Cố Hoài Diệp.

Cố Hoài Diệp thay xong quần áo đi ra, đôi tai hổ và cái đuôi đã biến mất, Lận Tầm điều chỉnh lại tâm trạng, ngước nhìn lên đầu anh, không thấy thứ mình muốn thấy, trong lòng có chút thất vọng.

Mỗi lần nhìn thấy thân hình bán thú của người ta, Lận Tầm lần nào cũng thấy phấn khích.

Bàn tay đặt trên đùi khẽ nắm lại, cậu đột nhiên có cảm hứng.

Cậu đứng dậy đi đến bàn, mở máy tính lên.

“Cố tiên sinh, anh nghỉ ngơi trước đi, lát nữa em sẽ quay lại.”

Nói xong cũng không đợi Cố Hoài Diệp phản ứng, cầm máy tính chạy vội đi.

Cố Hoài Diệp đứng yên, ánh mắt ngập tràn cảm xúc, con hổ trắng xuất hiện phía sau, cái đuôi lớn quấn quanh mắt cá chân anh: “Grừ!”

Này là đang oán hận anh làm Tiểu Omega sợ hãi.

Lận Tầm đến phòng bên cạnh, kéo ghế ngồi xuống, bắt đầu vẽ như suối chảy.

Không biết có phải trong đầu bùng phát ý tưởng hay không, nhưng càng vẽ càng phấn khích, mãi đến nửa đêm Lận Tầm vẫn không cảm thấy buồn ngủ, nhưng không thể thức thêm nữa.

Cậu lưu lại bản vẽ đã hoàn thành, dự định ngày mai sẽ gửi vào điện thoại Cố Hoài Diệp.

Lần này cậu không vẽ Tiểu Bạch, hy vọng Cố Hoài Diệp sẽ không còn ghen với Tiểu Bạch nữa, chỉ không biết liệu Cố tiên sinh có thích bức tranh này không ^_^

Cố Hoài Diệp nằm trên giường không ngủ, nghe thấy tiếng động bên ngoài, mới nhắm mắt lại, lắng nghe Tiểu Omega rón rén mở cửa, đặt máy tính lên bàn, rồi cẩn thận leo lên giường, kéo chăn nằm xuống, còn liếc nhìn anh một cái, rồi mới quay người nhắm mắt.

Cố Hoài Diệp trong bóng tối đợi một lúc, quả nhiên thiếu niên đang ngủ, tự giác quay người đưa tay chui vào lòng anh.

Lòng ngực trống trải cả đêm cuối cùng cũng được lấp đầy, khóe môi Cố Hoài Diệp không tự chủ được mà nhếch lên, ôm chặt cơ thể mềm mại của Tiểu Omega, nhắm mắt lại, hít thở mùi hương thanh nhã, an tâm ngủ.