Chương 43: Dọn đồ về nhà

Chạy đến dưới tòa nhà của tập đoàn Cố thị, nhìn tòa tháp đôi chọc trời, Lận Tầm nhớ lại, đây không chỉ là công trình biểu tượng của khu thương mại sầm uất tại thủ đô đế quốc, mà quyền sở hữu còn thuộc về Cố gia, quan trọng nhất là Cố gia đại tộc đã có lịch sử hàng trăm năm tại đế quốc.

Là một trong ba đại gia tộc còn tồn tại đến ngày nay.

Trước đây, Lận Tầm không nhận thức được vị thế Cố gia trong đế quốc, nhưng hôm nay nhìn tòa nhà cao chọc trời này, cậu nghĩ rằng Cố gia có lẽ còn giàu hơn cậu tưởng.

Cố Hoài Diệp đã báo trước với lễ tân dưới lầu, cho Lôi Khả đích thân xuống đón cậu.

Lôi Khả đứng ở cửa, gõ cửa giúp cậu rồi mỉm cười rời đi, Lận Tầm chờ đợi khoảnh khắc cửa mở, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.

Cố Hoài Diệp không để cậu đợi lâu, cửa đóng kín lập tức mở ra.

Trong văn phòng, Cố Hoài Diệp không mặc áo vest, áo gi-lê xám bạc kết hợp với áo sơ mi trắng, tôn lên vẻ đẹp lịch lãm điển trai của người đàn ông. Cặp kính gọng bạc càng làm tăng thêm khí chất cổ điển cấm dục của anh. Đôi mắt vàng kim khi nhìn thấy cậu liền bớt đi vẻ lạnh lùng, lùi lại nửa bước.

"Vào đi."

Cố Hoài Diệp nói với trợ lý bên ngoài.

"Mang chút đồ ăn vào đây."

Cửa đóng lại, Lận Tầm nhìn Cố Hoài Diệp mỉm cười nói.

"Em đến có phiền anh làm việc không?"

"Không có, em cứ ngồi tự nhiên, bên trong còn có phòng nghỉ, nếu mệt có thể vào ngủ một chút."

Cố Hoài Diệp dẫn cậu vào trong.

"Ban đầu định cho tài xế đưa em về nhà, nhưng lại sợ em suy nghĩ lung tung nên..."

Lận Tầm cảm nhận chút qua tâm trong lời nói đó, lúc Cố Hoài Diệp dừng lại, cậu bước tới hai bước, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, đôi mắt trong veo ánh lên cảm kích, cắt ngang lời anh chưa nói xong.

"Cảm ơn anh, Cố tiên sinh."

Cố Hoài Diệp cúi đầu nhìn cậu, khẽ cong môi.

"Không cần cảm ơn."

Cuối cùng như nghĩ ra điều gì, anh nhìn Lận Tầm từ đầu đến chân.

"Thật sự không bị thương chứ?"

Lận Tầm mỉm cười lắc đầu.

"Em làm sao có thể để hắn chạm vào em."

Nói xong, cậu chớp mắt nhìn Cố Hoài Diệp, nghịch ngợm đáng yêu.

Trợ lý gõ cửa, cẩn thận đẩy xe vào, Lận Tầm nhìn thấy hoa quả, đồ ăn vặt và bánh ngọt trên xe, không nhịn được nói.

"Cái này có hơi nhiều quá không?"

"Em từ từ ăn, không hết thì cứ để đó."

Cố Hoài Diệp rõ ràng không nghĩ là quá nhiều.

Thực ra, anh cảm thấy Lận Tầm hơi gầy, vốn nên ăn nhiều hơn.

Nhưng trong mắt trợ lý nhỏ, chỉ là cô cảm thấy trong người không thoải mái.

Vốn dĩ không thích trong văn phòng có mùi gì ngoài không khí, vậy mà Cố Hoài Diệp lại cho phép tiểu Omega ăn đủ loại đồ ăn vặt ở đây.

Khi trợ lý xếp đồ xong ra ngoài, liền bị đồng nghiệp kéo lại.

"Có phải bà chủ không?"

Trợ lý lơ đễnh nhìn đối phương.

"Có thể..."

Lôi Khả hắng giọng một cái, nghe thấy tiếng mọi người lập tức tản ra.

Sau khi trợ lý ra ngoài, Lận Tầm nói với Cố Hoài Diệp.

"Anh cứ bận việc của mình đi, không cần lo cho em."

Cố Hoài Diệp muốn ở lại lâu hơn, nghe vậy, anh mím môi, gật đầu.

"Em có việc gì thì gọi anh."

Lận Tầm gật đầu: "Vâng."

Nói xong, cậu nhìn xuống đống đồ ăn vặt trên bàn, buổi sáng bận rộn, cậu đã thấy đói.

Thấy sự chú ý của Lận Tầm đã bị thu hút bởi đồ ăn vặt, Cố Hoài Diệp mím môi, lúc quay đi, một cái bóng trắng lóe lên, giây tiếp theo nhảy lên người Lận Tầm.

Thấy Tiểu Bạch, Lận Tầm theo phản xạ ôm lấy đầu to của nó.

Tiểu Bạch cũng rất hợp tác, dùng bàn chân lớn ôm lấy cậu, đầu cọ cọ vào mặt cậu, phát ra tiếng kêu vui vẻ trong cổ họng.

Lận Tầm bị nó cọ làm cậu cười khúc khích, nhẹ nhàng bóp tai hổ của nó.

"Sao mày lại ra đây, Tiểu Bạch, có phải Cố Tiên sinh sợ tao ở một mình buồn nên cho mày ra đây bầu bạn với tao không?"

Tiểu Bạch kêu một tiếng, cậu nghe không hiểu, nghĩ chắc đúng rồi.

Dù sao Cố Hoài Diệp bề ngoài trông có vẻ lạnh lùng cứng rắn, nhưng thực ra rất dịu dàng.

Ôm lấy đầu Tiểu Bạch, cậu không nhịn được hôn một cái, đôi mắt và gương mặt đều rạng rỡ nụ cười.

Khi quay lại ngồi sau bàn làm việc, cơ thể Cố Hoài Diệp bỗng chốc cứng lại, đôi mắt vàng kim lóe lên chút gợn sóng khác lạ, theo phản xạ chạm nhẹ lên trán, nơi đó đang âm ỉ nóng...

Có Tiểu Bạch ở bên cạnh, Lận Tầm ở trong văn phòng của Cố Hoài Diệp cả buổi chiều cũng không thấy chán.

Cậu tưởng Cố Hoài Diệp sẽ bận rộn đến tối mới tan làm, ai ngờ trước năm giờ, người đàn ông này đã mặc áo khoác bước ra, Tiểu Bạch trong lòng cậu cũng biến mất.

Lận Tầm đang mơ màng buồn ngủ, ngẩng đầu nhìn qua, chớp chớp mắt.

“Phải về rồi à?”

Cố Hoài Diệp nhìn thiếu niên mệt mỏi, trong lòng mềm nhũn, tiến lại gần.

“Mệt rồi sao?”

Lận Tầm giơ tay dụi mắt.

“Không sao, một lát nữa sẽ tỉnh, chúng ta về nhà phải không?”

“Ừ, tan làm rồi.”

Lận Tầm gật đầu đứng dậy cười.

“Hôm nay Cố tiên sinh không tăng ca à?”

Vừa ngồi dậy từ sofa, trên đầu Lận Tầm xuất hiện một chỏm tóc vểnh lên.

Cố Hoài Diệp liếc qua, dịu dàng nói.

“Ừ, không tăng ca.”

Nói xong, anh đột nhiên giơ tay giúp Lận Tầm vuốt chỏm tóc xuống.

Lận Tầm bị hành động bất ngờ của anh làm cho cứng đờ người, đôi mắt sáng ngời nhìn lên Cố Hoài Diệp, mãi cho đến khi anh buông tay.

“Xong rồi, vừa nãy tóc em bị vểnh lên.”

Cố Hoài Diệp buông tay, không tự giác xoa xoa đầu ngón tay.

Tóc của Lận Tầm rất mềm mại, cảm xúc rất tốt.

Trong không khí thoang thoảng mùi hương thanh thúy, Cố Hoài Diệp cố tỏ vẻ tự nhiên quay đi.

“Đi thôi.”

Lúc anh vừa quay người, Lận Tầm cũng hơi lúng túng giơ tay sờ nhanh lên chỗ vừa bị Cố Hoài Diệp chạm vào.

Cố Hoài Diệp ra khỏi văn phòng, nói với Lôi Khả đang đứng dậy.

“Hôm nay cho mọi người tan làm sớm đi.”

Nói xong, anh quay lại nhìn Lận Tầm đang theo sau, hai người cùng vào thang máy.

Khi hai người họ biến mất trong thang máy, trợ lý không dám tin, ghé lại gần.

“Sư phụ, vừa rồi Cố tiên sinh bảo chúng ta tan làm sớm phải không?”

Lôi Khả áp xuống đáy lòng ngạc nhiên, quay đầu nhìn cậu ta một cái.

“Còn không mau thu dọn đồ về nhà!”

Boss lớn sau khi yêu đương, đã có tình người hơn rồi.

Lận Tầm và Cố Hoài Diệp về đến nhà, vừa vào cửa đã nghe quản gia nói.

“Dịch lão tiên sinh đến rồi.”