Chương 42: Nghe lời

Lận Tầm mím môi, vẻ mặt lo lắng, đôi mắt đen láy lấp lánh sự bất an, càng ngoan ngoãn đáng thương.

Dịch Hiên và Lăng Vân bị sỉ nhục đến mức mặt mũi trắng bệch, lần đầu tiên trong đời hai người họ cảm thấy mất mặt như vậy.

Cuối cùng, Lăng Vân không thể chịu đựng nổi, mắt đỏ hoe, là một Omega luôn được chiều chuộng, anh chưa bao giờ phải chịu đựng sự nhục nhã như thế này.

“Việc này tôi hoàn toàn không biết, không liên quan đến tôi, các người muốn tìm thì tìm Dịch Hiên đi!”

Nói xong, Lăng Vân quay người đi về phía cửa, rõ ràng không muốn quan tâm đến số phận của Dịch Hiên nữa.

Dịch Hiên không ngờ Lăng Vân lại tuyệt tình như vậy, đổ hết trách nhiệm cho hắn, còn không muốn liên can.

Tuy nhiên, chưa kịp lên tiếng, cảnh sát đã đẩy cửa bước vào, vừa khéo gặp Lăng Vân đang định đi ra.

Thấy cảnh sát mặc đồng phục xuất hiện, đồng tử Dịch Hiên co lại, cố gắng vùng dậy, nhưng bảo vệ phía sau gddax iữ chặt hắn không rời.

“Ai là người hành hung Omega?”

Đội trưởng bảo vệ tiến lên, kể lại toàn bộ sự việc xảy ra buổi sáng cho cảnh sát.

Thêm vào đó, có nam Beta làm chứng, vụ việc nhanh chóng được xử lý, Lận Tầm được lấy lời khai tại chỗ, cuối cùng cảnh sát đưa Dịch Hiên lên xe. Vì Lăng Vân cũng có liên quan, anh cũng bị đưa đi theo.

Lúc rời khỏi phòng bảo vệ, Lận Tầm cảm kích nhìn nam Beta đã giúp đỡ mình cả buổi sáng.

“Cảm ơn cậu đã giúp đỡ, tôi còn chưa biết tên cậu. Tôi tên là Lận Tầm.”

“Hehe, tôi tên là Trương An, là một Beta. Chuyện này không đáng gì, cậu không cần để tâm. Tôi chỉ là thấy bất bình nên mới ra tay, gặp ai tôi cũng sẽ giúp thôi. Nhưng tôi nghe nói gia thế của Dịch Hiên và Lăng Vân đều khá tốt, cậu tốt nhất nên chuẩn bị trước.”

Lận Tầm cảm thấy Trương An thật tốt bụng, trong lúc này vẫn lo lắng cho cậu, còn không nghĩ đến chuyện mình có thể bị liên lụy trả thù.

“Tôi sẽ cẩn thận, cậu cũng nên cẩn thận một chút. Nếu có vấn đề gì, cậu có thể nói với tôi, tôi không muốn ai phải chịu đối xử bất công vì đã giúp tôi, được không, Trương An?”

Tiểu Omega giọng nói mềm mại, ngoan ngoãn hỏi một câu: “Được không?”

Nam Beta cao lớn bị dỗ ngọt không chịu nổi, gật đầu.

“Được, nhưng cậu không cần lo lắng cho tôi. Nhà tôi chỉ còn mình tôi, người chân đất không sợ kẻ đi giày, họ không làm gì được tôi đâu.”

Lời này nghe có vẻ lạc quan, nhưng lại không giấu nổi cay đắng.

Lận Tầm cảm thấy ấm lòng, mỉm cười nói.

“Tôi mời cậu ăn cơm, coi như là cảm ơn.”

“Không cần đâu.”

Trương An ngượng ngùng gãi đầu.

“Chỉ là việc nhỏ thôi, cậu không cần khách sáo.”

Thấy Trương An cứ từ chối mãi, Lận Tầm cũng không ép buộc, chỉ lấy điện thoại ra thêm bạn với Trương An, sau đó chào tạm biệt rời đi.

Chuyện của Dịch Hiên, Lận Tầm không cần lo lắng. Chưa kể nhiều người đã chứng kiến việc “hành hung” Omega của hắn, còn sẵn sàng làm chứng, dù Dịch gia có mời luật sư giỏi nhất, với chính sách bảo vệ Omega của đế quốc, tội này cũng không nhẹ.

Alpha tự cho mình là đúng như Dịch Hiên không thể làm ra tích sự gì.

Còn chuyện Dịch gia có trả thù cậu hay không?

Cậu đâu phải thực sự một mình chống bão, vẫn còn Cố Hoài Diệp mà!

Không ngờ cuối cùng vẫn phải nhờ đến ngọn núi lớn là Cố Hoài Diệp, Lận Tầm thở dài, dù sao cũng nợ anh ấy nhiều rồi, thêm lần này nữa, phải từ từ trả lại thôi.

Xảy ra chuyện như vậy, nhất định phải báo trước cho Cố Hoài Diệp, để lỡ lúc người ta đến tìm, anh còn không biết chuyện gì xảy ra.

Đã lỡ nửa buổi học, Lận Tầm cũng không vội đến lớp.

Cậu tìm một chiếc ghế không có người ngồi xuống, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Cố Hoài Diệp, kể lại toàn bộ sự việc sáng nay.

Cứ tưởng Cố Hoài Diệp bận rộn sẽ không trả lời ngay, nhưng không ngờ cậu vừa cất điện thoại, chuông đã reo lên.

Giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên.

“Bây giờ em đang ở đâu?”

“Em đang ở trường.”

Nghe thấy giọng nói của Cố Hoài Diệp, Lận Tầm không thể kiềm chế cảm xúc của mình.

Cảm giác giống như một đứa trẻ bị bắt nạt, lúc không có ai, vẫn có thể kiên cường, nhưng khoảnh khắc thấy được người thân, lại không thể kìm nén được sự ấm ức.

Lận Tầm cảm thấy lạ lẫm hoang mang.

Cố gắng kiềm chế lại, cậu nói.

"Em không sao, cũng không bị thương, chỉ là muốn báo trước với anh một tiếng, lỡ Dịch gia tìm đến anh, anh cũng có chuẩn bị."

"Tôi sẽ cho tài xế đón em."

"Không cần đâu, lát nữa em còn có tiết học..."

"Nghe lời."

Cố Hoài Diệp không nói lời nào an ủi cậu, lạ thay hai từ lại khiến Lận Tầm lòng mình run lên, có chút tê dại.

Lúc phục hồi tinh thần, cậu đã đồng ý ngoan ngoãn đợi tài xế của Cố Hoài Diệp đến đón.

Trong lúc chờ đợi, cậu đã trả lời lo lắng của Hùng Nghê và xin phép nghỉ học với giảng viên.

Đợi tài xế của Cố Hoài Diệp đến cổng trường, người này còn đưa cho cậu một cốc sữa ca cao nóng hổi.

Lận Tầm cảm thấy rất bất ngờ, vị tài xế này trông khoảng hơn bốn mươi tuổi, không giống kiểu người sẽ mua loại đồ này để an ủi người khác.

"Là Cố tiên sinh dặn dò, bảo tôi mang một cốc sữa ca cao nóng cho cậu, ngài ấy nói uống vào cậu sẽ thấy tâm trạng tốt hơn."

Lại được Cố Hoài Diệp ủ ấm, tâm tình Lận Tầm thật sự thấy tốt hơn rất nhiều, mỉm cười nói.

"Cảm ơn bác."

"Không có gì, tiểu thiếu gia lên xe đi, Cố tiên sinh nói muốn đưa cậu đến công ty tham quan."

Ban đầu cậu nghĩ Cố Hoài Diệp sẽ cho tài xế đưa cậu về nhà.

"Có phiền anh ấy làm việc không?"

Lái xe mỉm cười.

"Cố tiên sinh đã mời cậu đến, chắc chắn sẽ không có chuyện như vậy."