Cố Hoài Diệp giơ tay ho nhẹ.
"Đêm đó, tôi rất xin lỗi, tôi..."
Nhìn thấy anh đứng trước mặt mình lớn người hơn nhiều, nhưng lại lúng túng chẳng biết làm sao, Lận Tầm thấy hơi đáng yêu.
Cậu không có tức giận với Cố Hoài Diệp, thực tế mà nói, dựa vào vị thế của Cố Hoài Diệp, anh hoàn toàn có đối xử lạnh lùng thậm tệ với cậu. Ngược lại, từ khi quen biết nhau đến nay, anh lại đặc biệt quan tâm cậu.
"Em không có giận anh, hơn nữa, em còn biết anh bề ngoài là một người lạnh lùng nhưng bên trong rất ấm áp."
Lận Tầm tươi cười.
"Thực ra, em rất cảm kích giúp đỡ và quan tâm của anh, cũng rất vui mừng vì có thể giúp được anh. Vì vậy, thời gian sau này, chúng ta hãy sống hòa thuận nhé?"
Dưới ánh đèn dịu dàng là khuôn mặt của thiếu niên với nụ cười tươi như hoa, Cố Hoài Diệp chưa bao giờ bị ai làm anh say mê như vậy, nhưng hôm nay đã bị Lận Tầm câu mất hồn rồi.
Một Omega thực sự có thể xinh đẹp khả ái đến như vậy sao.
Anh không tự giác phát ra tiếng nói, giọng khàn khàn.
"Được."
Nhận được phản hồi, Lận Tầm vui vẻ gật đầu.
"Anh hãy chườm lạnh trước, em muốn đi tắm."
"Được."
Cố Hoài Diệp vô thức đặt túi đá lên mặt, sau khi Lận Tầm mang đồ đi vào phòng tắm, anh ngồi trên mép giường, cảm thấy những gì đã xảy ra hôm nay có hơi quá tải.
Quay đầu nhìn chiếc giường lớn phía sau, chỉ cần nghĩ đến sắp được nằm cùng với Tiểu Omega, trái tim anh đập nhanh như trống đánh.
Đôi tai mèo trên đầu không kiểm soát được lại nhô lên, Cố Hoài Diệp hào hứng không kiểm soát.
Tin tức tố không kiềm chế được lan tỏa trong không khí, nở ra như đóa hoa, đông một đóa tây một đóa.
Lúc Lận Tầm tắm xong, cậu thấy không khí có hơi ấm nhẹ nhàng. Nhìn Cố Hoài Diệp ngồi trên mép giường, đang mặc đồ ngủ, hai tay đặt trên đùi, tư thế ngồi thẳng, Cố Hoài Diệp đêm nay hơi hơi căng thẳng lạ thường đi.
Không lẽ tin tức tố có thể làm người ta căng cơ sao?
"Cố tiên sinh, em tắm xong rồi, anh bị như vậy có được phép tắm hay không?"
Lận Tầm nói xong chú ý thấy mẫn đỏ trên mặt Cố Hoài Diệp đã giảm bớt, mắt cậu sáng lên.
"Trông anh có vẻ đỡ hơn rồi nè."
"Ừm, tôi cảm thấy tốt hơn khi nãy. Cậu nghỉ ngơi trước đi, tôi đi tắm."
Nói xong, anh khởi động tay chân đi vào nhà tắm.
Lận Tầm ngạc nhiên nhìn Cố Hoài Diệp bước đi đều đều: "..."
Vậy ra, phản ứng căng thẳng có thể ảnh hưởng đến cơ bắp sao?
Trong phòng tắm, hơi nước bốc lên, còn có mùi hương dễ chịu và tinh tế của Tiểu Omega, tin tức tố đã bị kiềm nén bắt đầu tràn ra, tham lam quấn lấy hương thơm dịu dàng đó.
Cố Hoài Diệp nghiêng đầu nhìn bản thân trong gương, khuôn mặt đỏ lên vì kích động, cặp mắt vàng kim yêu dị quyến rũ, đan xen nhiều cảm xúc phức tạp, tràn ngập bởi những ham muốn không thể nói bằng lời.
Nhắm mắt kiềm chế, cố gắng đưa con thú dữ trong tâm hồn trở lại vực sâu, anh phát hiện có chút không dễ.
Hít một hơi sâu, anh điều chỉnh nhiệt độ nước xuống, nước lạnh chảy qua, xao động nguyên thủy mới dần dịu lại.
Lận Tầm thay đồ ngủ, xốc chăn lên, cậu chui vào giường. Sau một ngày bận rộn, cậu thấy hơi mỏi mệt. Nằm trên chiếc giường mềm mại, Lận Tầm chỉ muốn lăn qua lăn lại vài vòng, nhưng chiếc giường lớn như vậy không phải của một mình cậu, Lận Tầm đành từ bỏ ý định đó.
Hôm nay cũng chưa được vuốt ve Tiểu Bạch a.
Tay rất ngứa, đợi Cố Hoài Diệp tắm xong, phải năn nỉ anh ta thả Tiểu Bạch ra ngoài chơi một chút.
Nhưng chờ đến khi Cố Hoài Diệp tắm xong, Lận Tầm đã ngủ mất tiêu.
Cố Hoài Diệp đứng ở mép giường, nhìn Lận Tầm ôm lấy tấm chăn, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong chăn, ngày thường cảm thấy thiếu niên này nhỏ bé xinh xắn, cũng chưa từng thấy qua vẻ yếu đuối chân thật như thế này.
Như đóa hoa cần được chăm sóc cẩn thận, tỉ mỉ nâng niu.
Không muốn đánh thức cậu, Cố Hoài Diệp nhẹ nhàng nằm xuống, ngủ cạnh người khác như vầy thật mới lạ với anh.
Ít nhất trong 28 năm cuộc đời anh chưa từng trải nghiệm qua.
Lại không có chán ghét, còn có chút vui vẻ.
Mùi hương sạch sẽ trên cơ thể của Tiểu Omega tràn ngập hương vị của sữa tắm quen thuộc, giống hệt như mình, khiến Cố Hoài Diệp lầm tưởng Omega này là của riêng anh.
Đang lúc Cố Hoài Diệp thưởng thức vẻ đẹp ngủ say của tiểu Omega, bất ngờ Lận Tầm rút tay khỏi chăn ôm anh thật chặt.
Cố Hoài Diệp nín thở, không dám di chuyển, đồng tử lưu động những cảm xúc kỳ lại dâng lên từ trái tim.
Bàn tay nhỏ của Omega chạm nhẹ lên cơ thể anh, có lẽ rất vừa lòng, giây sau, cậu đá cái chăn, bò tới gần hơn ôm chặt lấy eo anh, đặt đầu vào ngực anh, nhẹ nhàng nói.
"Tiểu Bạch, hôm nay sao cứng quá dạ~”
Cố Hoài Diệp đơ người: "......"
Lận Tầm lúc ngủ có một thói quen, thích ôm cái gì đó, càng ấm áp thì càng tốt.
Kiểu như, trong phòng mở máy lạnh, trên người đắp tấm chăn này, trong chăn ôm lấy một thứ ấm áp mềm mại, ngủ khẳng định ngon hơn bình thường nhiều.
Vì vậy, Lận Tầm ngủ một mạch tới sáng chét.