Trên đường về, Lận Tầm yêu cầu trợ lý liên lạc với Tư Huyền, khi họ về nhà, Tư Huyền đã đợi sẵn ở nhà.
Nhìn thấy họ cùng nhau về nhà, ánh mắt anh lướt qua trên người Lận Tầm, mang một chút ý cười, nhưng khi nhìn thấy Cố Hoài Diệp, lại chuyển sang cảm giác bất dắc dĩ.
"Tại sao lần nào cậu cũng thảm như vầy chứ."
Mẫn đỏ khiến Cố Hoài Diệp trông đáng sợ và chật vật, nhưng anh không biểu hiện bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào, đi vào nhà thay dép một cách bình tĩnh.
"Nếu không thì cần cậu làm gì."
"Bác sĩ Tư, có cần phải đắp khăn lạnh không?"
Lận Tầm không biết vết đỏ trên mặt Cố Hoài Diệp có ngứa không, nhưng chỉ cần nhìn thấy cũng làm cậu ngứa ngáy.
"Đắp khăn lạnh có thể giúp giảm bớt. Chỉ có Cố Hoài Diệp là chịu đựng được, không còn ai có thể giỏi như anh ta đâu."
Nghe vậy, Lận Tầm không thể không ngưỡng mộ khả năng tự kiềm chế của Cố Hoài Diệp.
Lão quản gia ra lệnh cho người hầu chuẩn bị túi chườm đá, còn Cố lão gia nói.
"Lại là Omega nào có mắt không tròng dám phóng tin tức tố trước mặt con?"
Lận Tầm: "...".
Xem ra trước đây xảy ra chuyện này không ít.
Cố Hoài Diệp tháo cà vạt.
"Không biết, không nhìn rõ, mùi quá thúi."
Câu trả lời này của Cố Hoài Diệp, Tư Huyền và Cố Đình đã quá quen, nếu không phải vậy, đến bây giờ Cố Hoài Diệp cũng không có độc thân.
Lận Tầm muốn cười, không biết nếu Lăng Vân ở đây, nghe được Cố Hoài Diệp nói như vậy, chắc sẽ tủi thân khóc tới ngất mất thôi.
Mùi hoa hồng thơm như vậy, Cố Hoài Diệp lại nói là thúi, thật không hiểu nổi.
"Bác sĩ Tư, tình huống như vậy, ngoài việc làm mát, có cần uống thuốc hay bôi thuốc không?"
Không thể chỉ để bản thân tự phục hồi hoàn toàn được, quá đau quá khó chịu.
Lận Tầm nhìn mẫn đỏ trên da Cố Hoài Diệp, nhớ đến trước kia cậu mắc phải bệnh viêm da dày sừng, cảm giác ngứa ngáy rất khó chịu.
Nếu Cố Hoài Diệp dựa hoàn toàn vào ý chí của mình để chịu đựng, Lận Tầm thật không tưởng tượng được sự khó chịu đó sẽ ra sao.
Tư Huyền chú ý thấy ánh mắt của Lận Tầm rơi trên người Cố Hoài Diệp, thở dài một cái.
"Thuốc không có tác dụng gì đối với tình trạng của cậu ta, chỉ có thể dựa vào bản thân, trước đây lần nào cũng tự vượt qua như vậy, nhưng cũng không phải là không có cách.”
“Độ xứng đôi tin tức tố giữa hai người cậu rất cao, Lận Tầm nếu cậu đồng ý, tôi hy vọng cậu có thể sống chung một thời gian, có tin tức tố của cậu dẫn dắt, cậu ta sẽ phục hồi nhanh hơn, đồng thời cũng có thể thành lập cơ chế miễn dịch, như vậy sau này cũng sẽ không bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của Omega khác khi ra ngoài."
Lận Tầm cảm nhận được, khi câu nói của Tư Huyền kết thúc, ánh mắt của Cố lão gia lại đặt lên cậu, cảm giác muốn nói lại thôi, rõ ràng là ông rất để tâm những gì Tư Huyền nói, nhưng lại ngần ngại không dám bày tỏ trực tiếp.
Trong suy nghĩ của cậu, Cố gia thực sự đối xử rất tốt với cậu, dù cậu là người được đưa đến để gán nợ, nhưng Cố gia không có bất kỳ kì thị trách móc nào với cậu.
Hơn nữa, cậu còn nợ ơn Cố Hoài Diệp.
Quan trọng nhất là Cố Hoài Diệp không xxx được, chung chăn chung gối cũng không có gì phải sợ.
"Vậy thì, Cố tiên sinh, tối nay em chuyển đến ở với anh được không?"
Đang nghĩ Tư Huyền sao lại nhiều chuyện như vậy, Cố Hoài Diệp đột nhiên nghe thấy câu nói này, nâng mắt nhìn về phía Lận Tầm, đối mặt với đôi mắt đen láy trong trẻo của cậu, anh biết Tiểu Omega trước mắt không có ép buộc, mà là thực sự muốn giúp đỡ anh.
Trong một khoảnh khắc, trong lòng có cảm giác như mặt nước tĩnh lặng bị lông tơ vuốt nhẹ một cái.
Cố Đình không chờ Cố Hoài Diệp nói gì, đứng dậy.
"Lưu thúc, mau đi sắp xếp đồ của Tiểu Tầm đưa đến phòng của Hoài Diệp."
Nói xong, lại nói với Lận Tầm.
"Con có cần thêm cái gì thì cứ việc nói."
Nhìn thấy cảm kích trong ánh mắt của Cố lão gia, Lận Tầm cười.
"Dạ."
Tư Huyền thực ra cũng hơi ngạc nhiên, Lận Tầm lại đồng ý dễ dàng như vậy, an ủi vỗ về vai Cố Hoài Diệp, mặc dù không nói ra nhưng có ý nghĩa sâu sắc "người anh em, ta chỉ có thể giúp con đến đây thôi".
Khi Lận Tầm và Cố Hoài Diệp quay về phòng, lão quản gia đã nhanh tay mang đồ đạc của Lận Tầm đến, còn có túi chườm đá cần thiết cho Cố Hoài Diệp.
Không ngờ, quay đi quẩn lại một vòng, cậu lại ở trong căn phòng này. Lận Tầm theo sau Cố Hoài Diệp, mở miệng.
"Cố tiên sinh, tối nay đừng để em ngủ trên sàn nhé."
Đột ngột bị nhắc nhẹ, Alpha đi trước đã rõ ràng khựng lại một chút, sau đó trầm giọng.
"Ừm, em ngủ trên giường, tôi ngủ trên sàn."
"Để em ngủ trên sàn thì không thích hợp mà."
Lận Tầm mỉm cười, đồng thời đưa túi chườm đá bên cạnh, đôi mắt đen trong trẻo lấp lánh sáng.
"Hay là chúng ta cùng ngủ trên giường? Giường này to như vậy, hai người nằm được mà, bằng không anh ngủ say rồi, em cũng không có khả năng lén ôm anh lên giường ngủ đâu."
Hiển nhiên, Lận Tầm không phải không biết những chuyện đã xảy ra trong đêm đầu tiên.