Chương 26: Cá hấp hôm nay ngon thật đó

Cậu vừa mới nghĩ đến việc làm sao trả hết ân tình cho Cố Hoài Diệp, sau đó sẽ rời đi khi hai người đã thanh toán xong.

Bây giờ xem ra cũng có cơ hội.

Hiện tại cậu gần 20 tuổi, dù thêm mười năm nữa, cậu cũng chỉ mới 30, trong khi Cố Hoài Diệp gần 40 tuổi. Nhưng chắc không sao, dựa vào gia thế và ngoại hình của anh ta, chắc chắn có nhiều người rất muốn kết hôn.

Cậu dành mười năm để giúp anh ta chữa trị cũng không phải là không thể.

Biết đâu may mắn, Cố Hoài Diệp chưa đến mười năm đã khỏi.

Còn đánh dấu tạm thời hay vĩnh viễn mà Tư Huyền nói, Lận Tầm thấy điều đó quá mờ ám, với mối quan hệ hiện tại giữa cậu và Cố Hoài Diệp, hoàn toàn không cần thiết phải làm vậy.

Về sau có cơ hội hay không, Lận Tầm nghĩ cứ để tùy duyên.

Về đến phòng, Lận Tầm lấy giấy bút ra ghi lại những cách mà Tư Huyền vừa nói.

Ở cùng tin tức thể của Cố Hoài Diệp, mỗi đêm đều làm.

Chung chăn chung gối với Cố Hoài Diệp, không thể làm được.

Ở bên cạnh Cố Hoài Diệp cả ngày cũng khó mà thực hiện, chưa kể cậu phải đi học, còn Cố Hoài Diệp thì có một đống công việc cần xử lý.

Vậy nên chỉ còn cách dùng đồ vật bên người, đồ dùng thân thuộc.

Ngoài điện thoại ra, cậu hầu như không có thói quen đeo trang sức, còn quần áo, cậu không thể đưa quần áo đã mặc cho anh ta được, đúng không? Không nói đến việc Cố Hoài Diệp có nhận hay không, cậu cảm thấy nó quá kỳ cục.

Còn áo ngủ của cậu thì sao nhỉ? Nhưng một chiếc áo ngủ lớn như vậy, Cố Hoài Diệp không thể mang đi khắp nơi, cũng có thể ôm ngủ để ngửi mùi mỗi tối, nhưng nghĩ đến cảnh đó thôi đã thấy không ổn rồi.

Lận Tầm quay đầu nhìn chiếc áo ngủ của mình. Dù sao Tư Huyền không nói là đồ lớn hay nhỏ, cậu tự chỉnh sửa một chút không phải là được sao?

Tối hôm đó, khi Cố Hoài Diệp tan làm về nhà, anh nhìn thấy trên giường mình có một chiếc hộp nhỏ hình vuông.

Mở ra bên trong là một chiếc dây đeo tay màu trắng xanh đan xen.

Trên đó còn có một mảnh giấy.

[Cố tiên sinh, nghe nói tin tức tố của em có ích cho sức khỏe của anh, đây là dây đeo tay làm từ quần áo của em. Nếu anh không chê, có thể đeo trên cổ tay, hy vọng có thể giúp ích cho tin tức tố của anh. Đồng thời, cảm ơn anh đã giúp đỡ em, chúc anh ngày càng khỏe mạnh ^_^.]

Cố Hoài Diệp nhìn chiếc dây đeo tay tinh xảo màu trắng xanh trong lòng bàn tay, đôi mắt vàng kim ánh lên một chút xúc động.

Đây là làm từ quần áo của Lận Tầm, đã giặt chưa nhỉ...

Cố Hoài Diệp vuốt ve chiếc dây đeo tay, dù không đưa lên mũi ngửi, nhưng với giác quan nhạy bén của Alpha, anh vẫn có thể cảm nhận được mùi hương thanh khiết của cánh đồng sau mưa, mùi tin tức tố của Lận Tầm, khuấy động thần kinh của anh.

Cửa phòng bị đẩy ra, Cố Hoài Diệp theo phản xạ nắm chặt chiếc vòng trong tay, quay đầu nhìn về phía người xuất hiện ở cửa.

“Có chuyện gì?”

“Thiếu gia, có thể xuống ăn cơm rồi.”

"Ồ, được."

Cố Hoài Diệp thả lỏng, đeo chiếc dây đeo tay lên, xuống lầu cùng quản gia.

Lận Tầm đã ngồi trước ở bàn ăn, nghe tiếng bước chân phía sau, quay đầu nhìn thấy đôi mắt của Cố Hoài Diệp, cậu nhận ra, cũng là vàng kim, nhưng màu mắt của Tiểu Bạch lại trong trẻo hơn, luôn nhận ra tình cảm một cách dễ dàng, trong khi đó của Cố Hoài Diệp lại phức tạp, sâu sắc đến nỗi cậu không thể hiểu được.

Cậu cười vẫy vẫy tay.

"Cố tiên sinh vừa về sao?"

Tiểu Omega vừa tắm gội, gò má trắng hồng hơi ửng lên, mắt đen trong suốt, sáng bóng, đầy linh tính, mềm mại tinh tế như một tinh linh bí ẩn đột ngột xuất hiện trên trần gian.

"Ừm."

Cố Hoài Diệp ngồi xuống cạnh cậu, duỗi tay lấy khăn ăn, vô tình để lộ cổ tay.

Lận Tầm nhìn thấy chiếc dây đeo tay trên cổ tay anh, đôi mắt sáng lên, mỉm cười, cổ tay trắng mịn đeo chiếc dây đeo tay màu xanh trắng này, không chỉ không làm mất đi sự nam tính, mà còn phát ra một vẻ cao quý tao nhã.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến chất liệu của chiếc dây đeo, Lận Tầm thấy hơi ngượng ngùng.

Vì vậy, cậu giả vờ không thấy, không dám đề cập, như vậy thì hai người không ai xấu hổ.

Nhưng cậu cố tình né tránh, Cố lão gia ngồi ở ghế chính lại nhìn thấy rõ.

"Con đeo cái gì trên tay vậy?"

Tay Cố Hoài Diệp đang cầm đũa gắp đồ ăn, đôi mắt vàng nhẹ nhàng ngước lên, nhìn Lận Tầm ngồi bên cạnh đang cắm cuối ăn cơm.

"Dây đeo tay."

"Sao lại thích mấy cái này rồi, gần đây thịnh hành lắm à, thương hiệu gì, do ai sản xuất, trông cũng khá đẹp."

Lận Tầm nghe một tràng câu hỏi của Cố lão gia, không khỏi tò mò xem Cố Hoài Diệp trả lời thế nào, nhìn lên, đúng lúc hai người chạm mắt nhau, Cố Hoài Diệp lại nói.

"Thủ công, chỉ có một cái."

"Hàng độc quyền sao, ừ, không tồi, con đeo cái gì đó cũng tốt, không nhàm chán, Tiểu Tầm thấy sao?"

Lận Tầm bị đột kích run lên, tự khen chính mình cũng hơi...

"Con cũng nghĩ Cố tiên sinh đeo rất đẹp."

Cố Hoài Diệp cong môi.

"Thật sao?"

Câu "Thật sao?" chỉ có hai người mới hiểu ý nghĩa, làm Lận Tầm thấy hơi ấm trên má tự nhiên nóng lên, cậu rũ mắt cất tiếng nói.

"Ờ, ừm, đúng vậy, cá hấp hôm nay ngon thật đó."

"Nếu tiểu thiếu gia thích, thì ăn nhiều một chút."

Lão quản gia cười hiền hậu, gắp thêm thức ăn cho anh, Lận Tầm bình thường chỉ ăn một chén cơm là no, lão quản gia cứ luôn bỏ thêm vào chén cậu, nên đã ăn thêm một chén.