Gửi ảnh đại diện cho Cố Hoài Diệp xong, Lận Tầm tò mò không biết đối phương có thay ảnh không.
Ban đầu cậu định vẽ một cái đầu hổ oai phong lẫm liệt, nhưng do thời gian có hạn, cậu chỉ vẽ một chú hổ bụ bẫm dễ thương.
Cậu nghĩ rằng Bạch Hổ lúc còn nhỏ cũng là bộ dáng mũm mĩm như vậy.
Có lẽ còn dễ thương hơn cả trăm lần so với cậu vẽ.
Cùng Lý luật sư và Lôi Khả ăn cơm xong, trên đường về, Lận Tầm không kìm lòng được lại lấy điện thoại ra xem ảnh đại diện của Cố Hoài Diệp, thấy anh mãi vẫn chưa thay, Lận Tầm không biết là đối phương chưa thấy hay không thích chú hổ béo này.
Do dự không phải tính cách của cậu, Lận Tầm trực tiếp bấm vào ảnh đại diện của Cố Hoài Diệp.
"Cố tiên sinh, ảnh đại diện anh đã xem chưa, không thay là vì không thích à?"
Cố Hoài Diệp thấy tin nhắn, vừa mới tắm xong từ phòng tắm bước ra, mở ra tấm hình chú hổ béo đang tắm, trên vai Cố Hoài Diệp xuất hiện một cái đầu hổ lớn, mắt thú vàng rực rỡ nhìn vào điện thoại của Cố Hoài Diệp, lấp lánh ánh sáng.
Bàn chân lớn đặt trên vai Cố Hoài Diệp, kêu một tiếng, tâm trạng rất tốt cọ cọ đầu vào mặt anh.
Cố Hoài Diệp đưa tay đẩy nó ra.
“Mày vui sao?”
Bạch hổ tâm trạng tốt, bị đẩy ra cũng không giận, lại lấy đầu cọ vào anh, kêu lên, cái đuôi dài ở phía sau đung đưa, nếu không phải điều kiện không cho phép, nó còn muốn đào bới trên giường nữa!
Cố Hoài Diệp thay ảnh đại diện, trả lời Lận Tầm.
“Vẽ rất đẹp, Tiểu Bạch rất thích, cậu về đến nhà chưa?”
Không để anh chờ lâu, tin nhắn của Lận Tầm đã trả lời ngay, lần này là tin nhắn thoại.
“Cố tiên sinh, em vừa xuống xe, sắp vào nhà rồi, tin tức thể của anh tên là Tiểu Bạch à.”
Giọng của Lận Tầm mang chút ý cười, không ngờ con hổ oai phong như vậy lại có một cái tên giản dị như thế.
Nhưng cũng rất đáng yêu.
Cố Hoài Diệp nghe xong tin nhắn thoại, cúi đầu nhìn Tiểu Bạch đang nằm trên sàn thè lưỡi hà hơi, đôi mắt vàng kim tương tự ánh lên vẻ yêu dị.
Một con hổ ngốc, có gì đáng thích chứ.
Đột nhiên bị chê bai, Tiểu Bạch không hài lòng đứng dậy, gầm gừ càu nhàu với anh.
Cố Hoài Diệp không để ý đến nó, cúi đầu nhắn tin cho Lận Tầm.
"Hôm nay mọi việc thuận lợi không?"
Lần này không nhận được hồi âm từ Lận Tầm, thay vào đó là tiếng gõ cửa.
Cố Hoài Diệp mở cửa, thấy Lận Tầm đứng bên ngoài, cười nhìn anh.
"Cố tiên sinh, em nghĩ vẫn nên đến cảm ơn anh trực tiếp. Nếu anh không đồng ý để Lôi trợ lý giúp đỡ, mọi việc sẽ không thuận lợi như vậy. Tóm lại, rất cảm ơn anh. Nếu sau này anh cần em giúp đỡ gì, cứ nói đừng ngại, ít nhất để em làm gì đó trả ơn, được không?"
Ánh mắt chàng trai sáng rỡ, khuôn mặt mang theo nụ cười điềm tĩnh, trông tươi tắn và đẹp đẽ.
"Ừm, giúp được cậu thì tốt."
"Không chỉ giúp được, mà còn giúp rất nhiều. Thời gian không còn sớm, Cố tiên sinh, em không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa. À đúng rồi, hôm nay anh thấy trong người thế nào?"
"Tôi không sao, cậu cũng nghỉ sớm đi."
"Được, chúc ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Lận Tầm vẫy tay chào anh rồi đi vào phòng cho khách bên cạnh.
Nhìn theo bóng thiếu niên khuất sau cánh cửa, Cố Hoài Diệp chớp mắt, vô thức đưa tay lên ngực, trái tim của anh đang đập thình thịch không thể nào bình tĩnh lại.
Lận Tầm trở về phòng liền thấy đại lão hổ ngoan ngoãn ngồi bên mép giường.
Vừa nhìn thấy cậu, đôi mắt vàng kim tức khắc bốc cháy khao khát gần gũi.
Lận Tầm không nhịn được cười rộ lên, cảm thấy Tiểu Bạch dù là tin tức thể của Cố Hoài Diệp, nhưng một chút cũng không giống nhau gì hết.
Hoàn toàn không có vẻ khó ở, lạnh lùng, nghiêm túc của Cố Hoài Diệp.
Con mèo lớn này lại rất ấm áp.
Sau một ngày bận rộn, trở về nhà lại có một con mèo lớn như thế này chờ đợi, Lận Tầm cảm thấy hạnh phúc không còn gì bằng.
Nhưng mà cậu cũng không vội vàng đi qua vuốt ve nó.
"Đợi ta một chút, ta đi tắm cái đã."
Tiểu Omega mỉm cười ngọt ngào, lấy quần áo đi vào phòng tắm, một lúc sau bước ra thơm tho, rồi ôm lấy Tiểu Bạch Hổ đang chờ trước cửa phòng tắm vào lòng.
Cảm giác ôm lấy con hổ lông mềm mại lại ấm áp, vừa dễ thương vừa đáng tin cậy, rất chữa lành a.
Lận Tầm cảm thấy thời khắc này, cả thân tâm đều thả lỏng.
"Tiểu Bạch, sao mày có thể đáng yêu thế này chứ."
Cậu không kìm được vuốt ve lông dày của con hổ, vùi mặt vào lòng nó, cọ cọ hít hà, ngửi thấy một mùi hương như ánh nắng mặt trời.
Khô ráo, rực rỡ, và ấm áp.
Đại lão hổ ngồi vững vàng, để mặc cho tiểu Omega vùi vào lòng mình, vuốt ve ôm ấp.
Đôi mắt vàng kim hoang dã ánh lên sự dịu dàng tham lam.
Cố Hoài Diệp trở về phòng, phát hiện Bạch hổ vốn nên ở trong phòng đã biến mất. Anh cảm nhận kỹ vị trí của nó, nét mặt đột nhiên trở nên trống rỗng.
Chốc lát sau, trên mặt anh xuất hiện mấy vệt đỏ mờ ám.