Chương 17: Vạn sự tuỳ duyên

Đối với Lận Tầm, Dịch Hiên, người chỉ biết ngồi không hưởng lợi, so với Dư Bân, hắn càng làm người ta thấy ghê tởm hơn!

Dẫn theo Hùng Nghê đi mua trà sữa ra ngoài, nghe người người xung quanh bàn tán.

"Nghe nói Quan Ải đạo diễn sẽ tới trường chúng ta đó , chọn diễn viên vào vai Hồ Ly cho bộ phim "Đại Yêu Quái", không biết ai may mắn được chọn đây."

"Hồ Ly là vai chính đúng không?"

"Hồ Ly phải có ngoại hình đẹp, cậu nghĩ người của khoa Diễn xuất như Lăng Vân có thể được chọn không? Cậu ta luôn đạt điểm cao trong môn chuyên ngành."

"Khó nói lắm, Quan Ải đạo diễn đến trường chọn vai Hồ Ly, không chỉ xem ngoại hình, kỹ năng diễn xuất, còn xem tính cách người đó có phản ánh được nhân vật hay không nữa."

"Lăng Vân tuy xinh đẹp, nhưng không có cái huyền bí đó trên người, tôi thấy không hợp cho lắm."

"Ây, cậu ấy đến rồi!"

Lận Tầm dõi theo tiếng trò chuyện, chỉ thấy một chàng trai cao ráo, ngũ quan diễm lệ mặc bộ đồ cổ trang trắng, giống như vừa kết thúc vở kịch trên sân khấu, bước đi rất tự tin.

Mặc dù trang phục trắng như ánh trăng, nhưng không thấy bóng dáng của thiên tiên phiêu dật, thay vào đó lại có chút quyến rũ kiều mị.

Lận Tầm thu hồi ánh mắt, tập trung ăn cây kem trong tay.

Hương khoai môn, rất đậm vị.

Lận Tầm đang do dự có nên đi mua thêm một cây nữa không, cánh tay của cậu bị ai đó chọc một cái, suýt làm rơi cây kem.

Đang muốn hỏi Hùng Nghê làm cái gì, vừa quay qua liền thấy một đôi mắt đen đối diện: "..."

Lăng Vân mềm mại yếu đuối nhìn cậu.

"Lận Tầm, chuyện ngày hôm đó thực xin lỗi, thực ra hôm qua tớ đã muốn tìm cậu rồi, đáng tiếc cậu có việc nên nghỉ học, cậu không sao chứ?"

"Cậu muốn tôi có sao hay không đây?"

Lận Tầm nuốt miếng kem trong miệng, chớp chớp mắt, trông trông vô cùng lúng túng vô hại.

"Tất nhiên là không sao rồi, chuyện hôm đó cũng là lỗi của tớ, tớ tưởng Dịch Hiên tìm tớ vì có việc nên mới đi cùng, không biết Dư Bân bắt cậu trả tiền, nếu có tớ ở đó, thì chắc chắn..."

"Lăng Vân, cậu thật tốt, còn cố ý đến đây xin lỗi, không sao đâu, tôi không trách cậu, đều do tôi ngu, không biết cậu và Dịch Hiên là một cặp."

"Không phải, tớ và Dịch Hiên không phải như cậu nghĩ, chúng tớ chỉ là bạn thôi."

Không ngờ Lận Tầm mở miệng là đã buột anh với Dịch Hiên, Lăng Vân cảm thấy bối rối, anh chưa ra mắt, làm sao có thể có tin đồn.

Nghe nói Quan Ải đạo diễn sắp tới để chọn diễn viên cho vai Hồ Ly, ghét nhất diễn viên có đời sống riêng tư hỗn loạn, dù anh và Dịch Hiên đã thành đôi, cũng không thể công khai ra ngoài được.

Lăng Vân lo lắng nhìn xung quanh, muốn biết bọn họ có nghe được lời của Lận Tầm không.

Người này thực sự làm cậu rất ghét, hoàn toàn không cần cảm thông nói.

"Vậy ra hai người không có thành đôi sao? Còn tưởng anh ta vì cậu làm nhiều chuyện như vậy, đã bị cảm động đồng ý rồi chứ, xin lỗi, là do tôi hiểu lầm, nhưng cậu và anh ta rất xứng đôi, cậu nói phải không, Hùng Nghê?"

Lận Tầm hồn nhiên vô tội, khó lòng để người ta hoài nghi ý định của cậu.

Hùng Nghê gật đầu.

"Đúng vậy, nếu không nói ra, chúng tôi còn không tin a, cậu với anh ta trông không khác gì người yêu mà, lúc ở Hoan Du Chi Đô, hai cậu không phải còn ôm nhau sao?"

Lận Tầm đáy mắt nổi lên ý cười, ai nha, Tiểu Omega này khờ khờ ngốc ngốc, lúc quan trọng còn thốt ra mấy lời rất hữu dụng, anh em tốt!

"Hùng Nghê, đừng nói lung tung, tôi tin Lăng Vân chắc là bị ép buộc thôi, phải không, Lăng Vân?"

Lăng Vân: "..."

Lời tốt xấu gì cậu đều nói hết, tôi còn nói gì nữa, thật là xem thường Omega này quá!

Anh liếc mắt nhìn chằm chằm hai người, vốn dĩ muốn chạy tới giả bộ rộng lượng dễ gần, nhưng thiết lập chẳng thể giữ nổi nữa, Lăng Vân tức giận quay lưng bỏ đi.

Kiện áo trắng cổ trang phiêu diêu tiên khí, bị khí tức bực dọc trên người anh ta làm cho thô tục tầm thường.

Mọi người nhìn theo bóng dáng anh ta đi xa: "..."

Tiếc cho kiện áo trắng cổ trang kia quá.

"Lận Tầm, cậu vừa rồi cố ý hả?"

Nhìn qua chút hoài nghi trên khuôn mặt Hùng Nghê, cậu diễn lâu như vậy, bé ngốc này mới hiểu ra chút.

"Cậu nói đi, thấy cậu ta bị nói cho nín họng, cảm giác thế nào?"

Hùng Nghê haha cười "...S.ướng!"

"Cho nên a, đối mặt với những người muốn làm cậu ghê tởm, cậu phải dùng chính phương pháp của họ, làm cho họ còn ghê tởm hơn."

"Cậu thật lợi hại, Lận Tầm."

Bé ngốc này chỉ biết khen ngợi người khác.

"Lận Tầm, Quan Ải đạo diễn đến chọn diễn viên, cậu có muốn đi không?"

"Khi nào?"

Đối với kế hoạch nghề nghiệp tương lai của mình, Lận Tầm vẫn chưa có ý định mãnh liệt nào.

Dù cậu học ngành điện ảnh, nhưng cũng không có nghĩa là sau khi tốt nghiệp phải trở thành diễn viên.

"Hình như là tuần sau, nhiều người đã bắt đầu chuẩn bị rồi, áo trắng của Lăng Vân vừa rồi, có lẽ là trang phục diễn của cậu ta, chỉ là tớ không ngờ khi mặc lên lại xấu thế."

Bé ngốc thuần khiết ngây ngô này còn biết bình phẩm người ta.

Lận Tầm cảm thấy nếu Lăng Vân không rời đi, cậu sẽ nghẹn ch.ết.

"Cậu muốn đi thử không?"

"Tớ không được, tớ rất ngốc, đạo diễn chắc chắn không chọn tớ, nhưng tớ nghĩ Lận Tầm cậu có thể thử, lỡ như được chọn!"

Lận Tầm cười nhìn cậu.

"Cậu nghĩ bản thân mình không được, nhưng nghĩ tôi được, tôi có gì làm cậu nghĩ được hả?"

"Vì cậu rất giỏi, nên tớ nghĩ chỉ cần là cậu, chắc chắn sẽ được chọn!"

"Vậy thì thật là cảm ơn cậu, đến lúc đó rồi nói sau, có thời gian đi xem một chút, không có thì thôi."

Vạn sự tuỳ duyên thôi.