Chương 5

Cố Ninh Bình dùng hết sức nắm lấy cổ tay Chi Chi, ánh mắt đau xót: "Chi Chi, đừng lộn xộn."

Vẻ mặt muội muội trở nên kiên định như vậy, Cố Ninh Bình biết nàng muốn làm gì. Nhưng Ninh vương là ai chứ? Hắn sao có thể để cho hai nữ tử nhỏ bé như các nàng lay động chứ.

"Đại tỷ, ta sẽ không tự hại bản thân." Chi Chi cầm ngược bàn tay nàng, ánh mắt kiên định, Cố Ninh Bình thuyết phục cũng không thay đổi được suy nghĩ của nàng, ngược lại nàng còn muốn khuyên Cố Ninh Bình đừng nhẫn nại chịu đựng.

Nếu tiếp tục ở lại trong phủ của Ninh vương, hai tỷ muội có thể sẽ chết thảm lúc nào cũng không biết, đến cuối cùng còn không có danh phận. Chi Chi không muốn như vậy, cho dù là phải chết... nàng cũng phải kéo kẻ thù làm đệm lưng cho các nàng.

Trần ma ma không hiểu mâu thuẫn giữa hai người, chỉ nói: "Di nương nên nghe lời vương phi, hai người trước đây là tỷ muội nhưng sau này trong vương phủ sẽ chia làm thân phận chủ tớ, người không nên cãi lời chủ."

Hôm nay đã không còn là hôm qua nữa rồi, trong lòng Chi Chi đã có tính toán trước đương nhiên nàng sẽ không giống như hôm qua mà đắc tội ma ma vương phủ, nghe vậy liền nhu thuận nói: "Trần ma ma chỉ dạy rất đúng, là ta không hiểu quy củ, ngày sau còn muốn phiền ma ma chỉ bảo thêm."

Trần ma ma hài lòng gật đầu, Cố di nương ngày hôm qua vẫn còn rất cứng ngắc, hiện tại nàng đã hiểu một khi vào cung, nàng sẽ không còn là thiên kim tiểu thư trong nhà được sủng ái nữa rồi.

Dưới chân Cố Ninh Bình mềm nhũn, nếu không có Chi Chi và Trần ma ma đỡ thì suýt chút nữa nàng đã ngã lăn ra đất rồi. Trên váy cũng lộ ra một màu đỏ sẫm, Trần ma ma sờ tới một tay ướt đẫm trong lòng chấn kinh vội kêu lên: "Vương phi!"

Cố Ninh Bình cắn chặt môi dưới, khuôn mặt nàng tái nhợt đến đáng sợ. Chi Chi ôm chặt eo chỉ sợ nàng lại ngã xuống dưới, lo lắng hỏi: "Trần ma ma, chúng ta mau chóng ra ngoài thôi."

Trần ma ma đoán chuyện không đơn giản như vậy, không dám chậm trễ nửa điểm: "Di nương, bên này ngài đi theo ta."

Ánh mắt Chi Chi nghi hoặc.

"Nơi này gần hơn một chút." Trần ma ma nhìn khắp xung quanh, thấp giọng nói: "Chỉ là phải cẩn thận một chút, vòng qua đình viện này chính là của Đông cung nơi ở của Thái tử. Nữ quyến nội trạch như chúng ta đi vào không thích hợp cho nên chúng ta phải đi một con đường khác khi đến đây."

Chi Chi và Trần ma ma đỡ Cố Ninh Bình vòng qua đình. Sau đó, bọn họ đến một nơi rộng rãi thoáng đãng nơi đó có cung điện nguy nga tráng lệ. Mảnh đất trước cửa rất rộng rãi nhìn còn bề thế hơn cung điện của hoàng hậu một chút.

Nhưng nàng cũng không rảnh bận tâm đến.

Bỗng Cố Ninh Bình hôn mê bất tỉnh ngã vào người Chi Chi, dù cho có gọi thế nào nàng cũng không tỉnh.

Chi Chi dung thân thể gầy gò của mình để đỡ lấy nàng, khuôn mặt cũng đỏ bừng do dùng sức quá nhiều. Nàng hận không thể bay lên để có thể rời cung sớm hơn, đúng là nhà dột còn gặp mưa rào. Nàng đang vội vã rời đi nhưng phía trước bỗng xuất hiện một đội nghi trượng cầm ô lụa vàng, từ xa có thể nhận ra là chủ tử tôn quý trong cung.

Trần ma ma hô lên một tiếng, lỡ tay kéo thân thể Cố Ninh Bình đang hôn mê ngã xuống,Chi Chi sững sờ đưa tay muốn đỡ Cố Ninh Bình lên, tức giận nói: "Trần ma ma!"

Thân thể Cố Ninh Bình bị thương nghiêm trọng, cũng không biết lần này ngã xuống đã xảy ra chuyện gì.

Trần ma ma quả thực là coi thường sự sống chết của đại tỷ rồi.

Trần ma ma lên tiếng thúc giục, nơm nớp lo sợ: "Di nương nhanh quỳ xuống, đây là nghi trượng của thái tử điện hạ."

Thái tử điện hạ. Chi Chi ngẩn người, ngón tay cuộn lại trong lòng nảy ra một suy nghĩ táo bạo.

Thái tử là do Nguyên hoàng hậu sinh ra, nửa tháng sau khi Nguyên hoàng hậu mất hoàng thượng liền sắc phong Khương thị làm hoàng hậu. Nếu nói trong chuyện này không có gì mờ ám chắc thiên hạ cũng chả ai tin.

Hơn nữa tâm tư giành lấy Đông Cung của Khương hoàng hậu ai cũng biết, bởi vì Thái tử vốn không hợp với Khương hoàng hậu và nhị hoàng tử. Người có thể cứu được đại tỷ của nàng khỏi áp lực của Khương hoàng hậu, ngoại trừ hoàng đế... thì chỉ có Thái tử.

Bây giờ đúng lúc là cơ hội nghìn năm có một. Mỹ nhân đau khổ yếu đuối ngã xuống trước mặt được Thái tử điện hạ dũng cảm cứu giúp, thật là một ý tưởng tuyệt vời. Cho dù thái tử khinh thường nàng, nhưng ít nhất hôm nay nàng cũng sẽ có được sự chú ý của thái tử. Hắn không thể mặc kệ Cố Ninh Bình té xỉu không để ý, dù sao nàng ấy cũng là hoàng thẩm của hắn.

Chi Chi cúi đầu nhìn chiếc váy vạt chéo màu hồng trên người, liền nghiến răng kéo trễ áo xuống để nửa bờ vai lộ ra ngoài. Làn da nàng trắng như tuyết lại non mịn như đang tỏa sáng dưới ánh mặt trời. Sau đó nàng dùng tay áo lau mặt thật mạnh để tẩy đi lớp trang điểm trên mặt, khuôn mặt xinh đẹp liền lộ ra, đôi mắt quyến rũ như có móc câu liền ngước lên.

Chi Chi tin rằng chỉ cần là đàn ông thì không thể ngồi yên trước vẻ đẹp này được.

Nghi trượng thái tử cách nơi này còn khoảng hai mươi bước. Chi Chi nắm chặt tay, hít một hơi thật sâu. Mười bước, chín bước, năm bước, bốn bước... Còn cách khoảng ba bước, Chi Chi đột nhiên lao ra, nàng ngã xuống trước nghi trượng để lộ bờ vai sáng bóng. Bất cứ ai mà nhìn thấy bộ dáng thê thảm này của nàng thì đều không thể bỏ đi được, nhất định sẽ nhẹ nhàng đến đỡ nàng dậy để nàng không phải chịu khổ.

Chi Chi nghe thấy âm thanh sắc nhọn của thái giám: "Chuyện gì xảy vậy?"

"Có một nữ tử bị ngã". Thị vệ trả lời.

Một giọng nam trong trẻo lạnh lùng từ trong kiệu truyền ra: "Là ai?"

Trong lòng Chi Chi khẽ động, thanh âm của thái tử mặc dù lạnh lùng nhưng lại nghe vô cùng dễ chịu, giống như tiếng chuông ngân vang từ xa xưa khiến lòng người tê dại.

"Bẩm điện hạ, hình như là gia quyến của Ninh vương phủ, hôm nay Ninh vương phi đến thỉnh an hoàng hậu."

"Ngươi đi hỏi xem đã xảy ra chuyện gì?" Âm thanh của nam nhân vẫn lãnh đạm như cũ khi hỏi chuyện xảy ra ở bên ngoài lại không hề có ý định muốn bước xuống kiệu xem xét, giọng điệu mang vẻ thờ ơ.

Chi Chi có thể hiểu được, thái tử điện hạ là trữ quân, thân phận tôn quý, đương nhiên sẽ không tự mình giải quyết chút chuyện như vậy. Nhưng đây chính là cơ hội duy nhất của nàng, nếu không nắm chắc, tỷ muội các nàng sẽ không được sống yên ổn trong phủ, Chi Chi không muốn bỏ lỡ cơ hội như vậy.

"Thái tử điện hạ, cứu mạng, hãy cứu thϊếp thân với." Chi Chi hét về phía cỗ kiệu, ngữ điệu bi thương, sinh ý mềm mại tựa hồ như bị uỷ khuất vô cùng lớn, khiến người ta chỉ muốn ôm nàng vào lòng và hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Chi Chi biết ưu thế của bản thân ở đâu, nàng có thanh âm êm tai, lúc còn nhỏ nàng đã được nữ tiên sinh nhạc lý khen ngợi như một con chim hoàng anh xuống núi. Giống như âm thanh của thiên nhiên, sau khi trưởng thành, thanh âm càng ngày càng trở nên uyển chuyển, mềm mại.

Lời nói nhẹ nhàng, ngọt ngào sẽ khiến lòng người rung động. Còn nếu cố tình hét lên thì hẳn kết cục sẽ như nào nàng đều có thể biết được.

Thẩm Cảnh Quân vốn đang suy nghĩ chuyện khác, vốn không để ý chuyện xảy ra bên ngoài.Nhưng đột nhiên, thanh âm mềm mại của một nữ tử rơi vào tai hắn. Lời nói xuyên qua mành mỏng, tựa như mầm cỏ xanh tháng ba, mảnh mai non mềm, nối liền mềm mại.

Êm tai thì êm tai thật, khiến tâm trí hắn suýt nữa rung động. Khi định thần lại Thẩm Cảnh Quân chỉ cảm thấy buồn cười, ý tứ quyến rũ tràn ngập trong lời nói của nữ tử này. Gia quyến Ninh vương phủ chẳng lẽ cũng giống như Ninh vương, hoang da^ʍ phóng đãng sao?

Thái giám thấp giọng hỏi: "Điện hạ, người bên kia quỳ là nhũ mẫu Ninh vương điện hạ, đúng thật là gia quyến Ninh vương phủ, nên xử lý như nào đây?

Trong kiệu vẫn truyền ra thanh âm lãnh đạm như cũ: "Nếu như Ninh vương phi có khó khăn gì thì ngươi đưa nàng về phủ. Còn nếu người khác có việc, không cần phải để ý đến."

"Tuân mệnh". Thái giám hiểu được ý của hắn, chỉ huy thị vệ: "Đi đem nữ nhân này đuổi đi, đừng cản đường Điện hạ. Điện hạ mỗi ngày đều trăm công nghìn việc, không có thời gian quản mấy chuyện này. Các ngươi nhìn xem bên kia có phải là Ninh vương phi không, nếu là Ninh vương phi thì đưa nàng hồi phủ đi."

"Tuân lệnh". Thị vệ đồng thanh đáp.

Một đám thị vệ oai phong hùng dũng đi đến chỗ Chi Chi, nàng còn chưa kịp phản ứng đã bị cầm lấy cánh tay rồi ném qua một bên. Bọn thị vệ cũng không nỡ lòng nào, một cô nương xinh đẹp như vậy, làm người ta cảm thấy thương tiếc không thôi, không ai nỡ ra tay cả. Nhưng mà điện hạ đã ra lệnh, bọn họ không dám chống lại.

Chi Chi ngã vào ven đường, một mặt mờ mịt nhìn nghi trượng đi xa. Sao chuyên xảy ra không giống như suy nghĩ của nàng vậy. Thái tử điện hạ có chút quá lãnh đạm rồi, ngay cả mặt mũi cũng không lộ ra.

Những thị vệ đó đi về phía Cố Ninh Bình, Chi Chi hoảng sợ vội chống tay trên mặt đất đứng lên. Nàng xông tới trước mặt những thị vệ đó, ôm lấy người Cố Ninh Bình, vẻ mặt đề phòng hỏi: "Các ngươi muốn làm gì?"

Những người này vừa nãy mới ném nàng, nếu mà ném Cố Ninh Bình, nàng nhất định sẽ không chịu nổi. Bọn thị vệ không để ý Chi Chi, nhìn về phía Cố Ninh Bình hỏi: "Trần thị, vị này chính là Ninh vương phi phải không?"

Nhũ mẫu Ninh vương, xem ra bọn họ vẫn có thể nhận ra.Trần ma ma ngẩng đầu: "Đúng là vương phi nhà chúng ta".

Mấy người thị vệ cũng coi như là hiểu chuyện, không nhiều miệng hỏi các nàng đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhấc cáng đưa tới rồi đặt Cố Ninh Bình lên trên: "Chúng ta đưa vương phi xuất cung."

Đương nhiên, trong cung mỗi người đều phải đi bộ, nhưng Thái tử phụ trách Cấm vệ quân, không ai dám ngăn cản thị vệ của Đông cung khiêng cáng. Chi Chi thở phào nhẹ nhõm, tốt xấu gì cũng đưa Cố Ninh Bình trở về.

Ngồi vào xe ngựa vương phủ, Chi Chi nắm lấy đôi bàn tay lạnh buốt của Cố Ninh Bình, cúi đầu nói: "Trần ma ma, làm phiền ngài đi gọi người kêu đại phu tới."

"Được". Trần ma ma lúc này không dám hồ nháo nữa, Chi Chi bảo làm cái gì thì bà làm cái đó. Vương phi thân phận vẫn còn đó, Hàng ngày xem thường bắt nạt thì không sao,nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện, bọn họ cũng khó có thể tha thứ cho chính mình.

Mọi người bình chọn để bọn mình sớm ra chương mới nha, mỗi cái bình chọn của các bạn là nguồn động lực để chúng mình ra nhanh chương! Cảm ơn mọi người rất nhiềuuu.