Chương 4

Trần ma ma quay đầu lườm các nàng một chút, cất giọng trào phúng: "Vương phi ở vương phủ già mồm cũng không sao, ngài là chủ nhân không nói tới thế nhưng trong cung đều là người có thân phận cao quý, ngài đừng có mà dùng bộ dạng ốm yếu này đắc tội quý nhân."

Chi Chi tức giận muốn phản bác lại nhưng bị Cố Ninh Bình nắm tay nàng ngăn lại.

Sắc mặt Cố Ninh Bình tái nhợt, lúc nói chuyện hơi thở cũng trở nên hỗn loạn: "Cảm ơn Trần ma ma đã nhắc nhở."

Chi Chi chỉ đành nuốt xuống cực tức này, chỉ là trong lòng cực kỳ khó chịu. Đây là hoàng cung, đã bước chân vào hoàng thất, tỷ muội các nàng đã không còn là thiên kim tiểu thư ngây thơ của Cố gia nữa.

Đối mặt với hoàng quyền chí cao vô thượng, không có gì ngoài phục tùng, căn bản đều không có quyền phản kháng.

Trần ma ma tuy rằng lời nói có hơi khó nghe, nhưng từng chữ từng chữ đều là chân chính, bất kể là Chi Chi hay Cố Ninh Bình, tại hoàng thành uy nghiêm này, bọn họ đều nhỏ bé như con kiến, không có chuyện hoàng thân quý tộc nào để ý đến hai người con gái thương hộ bay lên cành cao.

Sĩ nông công thương, các nàng vốn dĩ đứng tầng cuối chót.

Y Đức cung nơi Hoàng hậu ở nằm ở giữa hoàng thành, hai bên trái phải có sáu cung đông tây, điều này cho thấy rõ địa vị vững chắc trong cung.

Mấy người đi xuyên qua ngự hoa viên tràn ngập hoa cỏ cùng hành lang uốn lượn, khi nhìn thấy một tòa cung điện xa hoa tường đỏ ngói lưu ly, dưới ánh mặt trời kim quang chói mắt liền vội vàng xông tới.

Thái giám trước cửa phất phất tay đi tới, thái độ ngạo nghễ đắc ý, tuỳ ý hỏi: "Vị này là Ninh vương phi phải không?"

Cố Ninh Bình không nói, Trần ma ma trả lời thay: "Là Ninh vương phi của chúng ta, làm phiền công công vào bẩm báo một tiếng, vương phi đến thỉnh an cũng như tạ ơn hoàng hậu nương nương."

"Chờ một lát." Vương công công vung phất trần lên, tay hoa vẩy nhẹ lên lắc mông tiến vào cung điện.

Trần ma ma cúi đầu cười, khom lưng: "Đa tạ công công."

Chi Chi đỡ lấy thân thể hư nhược của Cố Ninh Bình, thấp giọng hỏi: "Trần ma ma, vị công công này là ai?

"Vương công công là đại thái giám đi theo hoàng hậu khi bà còn là Lương đệ ở Đông cung. Nay là tổng quản của Y Đức cung, là tâm phúc bên cạnh hoàng hậu, lời nói của hắn rất có trọng lượng. Trước kia có biết bao nhiêu quan văn võ đại thần đều phải nịnh bợ hắn, các người chớ lên đắc tội với hắn."

"Đa tạ Trần ma ma." Chi Chi nhướng mày hỏi: "Vương công công là tên huý sao?"

Trần ma ma nhẹ gật đầu, xem như thừa nhận lời nàng hỏi.

Chi Chi liền im lặng.

Không có thương nhân nào không biết Vương Toàn Chí. Người này mượn danh nghĩa hoàng hậu, uy hϊếp các thương gia giàu có khắp nơi đưa tiền, nếu không sẽ phá huỷ gia nghiệp nhà người đó.

Mỗi năm Cố gia đều đưa cho hắn một đống tiền lớn, như vậy mới miễn cưỡng thoả mãn lòng tham của hắn, để hắn không nhắm vào Cố gia gây phiền phức.

Do chịu ảnh hưởng từ phụ thân, nên Chi Chi và Cố Ninh Bình đối với người này trong lòng đều e ngại.

Qua thời gian nửa nén hương, Vương Toàn Chí chậm rãi đi ra, phất trần để trên cánh tay, nghiêm trang hô: "Hoàng hậu nương nương tuyên Vương phi và Cố di nương vào điện".

Trần ma ma khom người, trên tay làm ra động tác mời: "Vương phi, thỉnh vào trong".

Chi Chi đỡ lấy cánh tay Cố Ninh Bình bước lên bậc thang. Lúc này Vương Toàn Chí mới chú ý đến Chi Chi mắt hắn nhìn nàng, âm thanh lanh lảnh mang theo chế giễu: "Là sao đây? Cố gia tìm một cô nương như vậy để cưới làm của hồi môn, chẳng phải là coi thường Ninh vương chúng ta sao?"

Cố Ninh Bình vịn tay Chi Chi cười nói: "Khiến Vương công công chê cười rồi, là nữ nhi Cố gia chúng ta dung mạo thô kệch, thật sự không thể làm gì được."

Cố Ninh Bình vịn tay Chi Chi cười nói: "Khiến Vương công công chê cười rồi, là nữ nhi Cố gia chúng ta dung mạo thô kệch, thật sự không thể làm gì được."

Vương Toàn Chí cười lạnh một tiếng: "Vương phi, mời."

Nói cũng đúng, xuất thân từ thương gia, có thể nuôi ra loại nữ nhi tốt thế nào chứ!

Bản thân nàng ta cũng không tệ, nhưng đáng tiếc chiếc váy lòe loẹt kia đã phá hỏng chút vẻ đẹp nhỏ nhoi đó rồi.

Ninh vương phi này nhìn thật là đẹp mắt, nhưng hơi thở yếu ớt, nhìn có vẻ là một con ma bệnh. Nói không chừng nàng ta lại mang đến bệnh gì không sạch sẽ cho người khác không nữa. Vương Toàn Chí bình tĩnh che mũi.

Đi vào trong điện, hoàng hậu vẫn chưa ra, khoé mắt Chi Chi liếc xung quanh đánh giá đồ vật sắp xếp trong cung. Trên sàn bày biện đồ đạc bằng gỗ đàn hương đỏ, đồ dùng bằng vàng và đá quý, chăn Ba Tư, trên tường treo vài bức tranh có tiếng được lưu truyền, cả phòng nhìn thật phú quý, nhưng... hình như lại có chút tục khí.

Dù sao cũng là nơi ở sinh hoạt hàng ngày, bài trí nhiều như vậy mà không cảm thấy nhức mắt sao?

Chi Chi bỗng nghe thấy tiếng vòng leng keng, sau đó là một nữ tử mang theo một mùi hương thơm nồng đi tới ngồi xuống ghế chính. Chi Chi và Cố Ninh Bình cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy phượng hoàng ngũ sắc trên người đối phương.

Vương Toàn Chí giọng the thé nói: "Hoàng hậu nương nương giá lâm".

Trước khi xuất giá, trong cung đã đưa ma ma tới dạy Cố Ninh Bình và Chi Chi quy củ của hoàng thất. Lúc này hai người đều đang nghĩ cho nhau, cho nên cùng nhau quỳ xuống:"Thần thϊếp bái kiến hoàng hậu, hoàng hậu vạn phúc kim an".

Khương hoàng hậu nhìn thấy hai nữ nhân yếu đuối nhỏ bé, bàn tay phải hững hờ vuốt ve chiếc nhẫn hộ giáp ở ngón tay, lạnh nhạt nói: "Đứng lên đi, Vương Toàn Chí, lấy ghế cho Vương phi ngồi."

"Vâng." Vương Toàn Chí từ trong góc lấy ra một chiếc ghế đẩu thêu, "Vương phi mời ngồi."

Cố Ninh Bình khom người cúi người, nói câu chúc phúc: "Tạ hoàng hậu nương nương ân điển."

Khương Hoàng hậu nói: "Đều là tỷ muội với nhau cả, không cần cúi đầu ngẩng đầu lên cho bổn cung xem".

Cố Ninh Bình ngẩng đầu, Khương hoàng hậu nhìn, chậm cười nói: "Ninh vương phi nhìn thật xinh đẹp, lông mày không tô mà đậm, môi đỏ, dung mạo tuyệt thế như vậy nhất định sẽ được Ninh vương sủng ái. Như vậy thì bệ hạ và ta yên tâm hơn rồi."

"Hoàng hậu nương nương quá khen, thϊếp thân bộ dạng liễu yếu đào tơ, không theo kịp nương nương." Trong lòng Cố Ninh Bình đắng chát, lời của hoàng hậu chính là uy hϊếp nàng, muốn Cố Ninh Bình nàng cả đời phải ở bên cạnh Ninh vương, đừng sinh ra ý niệm khác, nếu không bà và hoàng thượng sẽ không bỏ qua cho nàng."

Dù sao, hôm nay sắc mặt nàng tái nhợt tiều tuỵ, đánh mấy tầng phần đều không che đi được, thực đúng là làm khó Hoàng hậu nương nương lại có thể đưa ra lời khen như vậy. Nếu nói đó là ý tứ bên ngoài, chắc chỉ có kẻ ngốc mới tin.

"Ninh vương phi thật giống bồ liễu." Khương hoàng hậu cười, nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt: "Yếu đuối như vậy, nam nhân nhìn thấy đều hận không thể ôm vào lòng, muội muội của ngươi cũng không tệ, đáng tiếc thân thể gầy yếu, nhưng tâm không nhỏ."

Chi Chi và Cố Ninh Bình không hiểu lời này của bà là có ý gì, lời nói như dao như gươm này dù có muốn suy nghĩ đơn giản cũng khó.

"Đôi tỷ muội thương hộ các ngươi, không biết đã dùng thủ đoạn quyến rũ gì để nhi tử ta lấy các ngươi." Khương hoàng hậu đột nhiên vỗ bàn một cái thật lớn. "Các người thật to gan, hiện tại đã gả cho Ninh vương, ta xem các người làm như thế nào để câu dẫn con trai ta."

Cố Ninh Bình đột nhiên mở to hai mắt nhìn "Thϊếp thân không hiểu ý tứ của Hoàng hậu nương nương."

Khương hoàng hậu đứng thẳng người lên, đi đến bên cạnh Cố Ninh Bình, nắm lấy cằm nàng, ánh mắt nghiêm nghị: "Cố Ninh Bình, hoàng nhi của ta trở về nói không phải ngươi thì không cưới, hắn là trưởng tử của bệ hạ, thân phận tôn quý, ngươi chỉ là con gái thương hộ, có tài cán gì?"

Cố Ninh Bình một mặt chấn kinh: "Thϊếp chưa từng gặp qua Nhị hoàng tử, kính mong hoàng hậu nương nương minh xét cho thần thϊếp, trong chuyện này nhất định có chuyện hiểu lầm."

"Còn có thể hiểu lầm sao?" Vương Toàn Chí che miệng cười: "Sự việc do chính ta xác minh, Nhị hoàng tử cùng Cố gia các ngươi lưỡng tình tương duyệt, tự định chung thân, đáng tiếc có người không hiểu rõ thân phận của chính mình cũng muốn trèo cao lên Nhị Hoàng Tử, nghĩ cũng hay quá đi!"

Cố Ninh Bình kiên trì nói: "Khi thϊếp thân còn ở khuê các, chưa từng gặp qua ngoại nam, huống chi là cùng với người khác tự định chung thân."

"Ngươi có mạnh miệng với bổn cung không có tác dụng gì đâu!" Khương hoàng hậu nở nụ cười lạnh: "Có thừa nhận hay không cũng không còn quan trọng nữa rồi, dù sao thì ngươi đã gả cho Ninh vương. Đã là hoàng thẩm của hoàng nhi ta, trong đầu hắn dù có nghĩ bao nhiêu cũng vô dụng."

Nàng buông cằm Cố Ninh Bình ra, một tay vung lên khiến Cố Ninh Bình liền ngã xuống. Sau đó ngồi trở lại trên ghế cao quý một cách nhẹ nhàng: "Ninh Vương là con trai của tiên hoàng, hoàng đệ của bệ hạ, là hoàng thân quốc thích tôn quý. Đến ta còn phải nhường hắn ba phần, hôm nay bản cung cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi dám làm hồng hạnh vượt tường sau lưng hắn"

Khương hoàng hậu cười lạnh: "Đến lúc đó không chỉ phế bỏ cái ghế vương phi ngươi thôi đâu, tính mạng tỷ muội các ngươi, toàn bộ gia tộc Cố gia, đừng mơ có ai sống sót được."

Cố Ninh Bình ngã ngồi xuống đất cúi đầu không nói gì, hai tay đặt ở trên thảm gân xanh cơ hồ muốn vọt ra ngoài. Khắp người nàng suy sụp cùng tuyệt vọng, cơ hồ giống như sương mù buổi sớm, khắp nơi đều có thể nhìn thấy, trốn không thoát, cũng không cách nào phân tán được.

Chi Chi xông lên đỡ lấy Cố Ninh Bình, siết chặt nắm đấm trong tay áo.

Hoá ra.... Hoá ra tỷ muội các nàng khổ sở như này đều do vị Nhị hoàng tử kia gây lên, bởi vì hoàng hậu với Vương Chí Toàn kia thích làm gì thì làm. Cố Ninh Bình là một tiểu thư khuê các chân chính, lại có lòng tự trọng cao, đối với nam nhân bên ngoài mặt không đổi sắc, đương nhiên sẽ không làm ra chuyện như vậy. Đến cùng là ai, mạo danh dùng tên các nàng, hại tỷ muội các nàng thành như vậy.

Khương hoàng hậu nhướng cằm đắc ý nói: "Những lời cần nói bổn cung đã nói xong, tỷ muội các ngươi phải nhớ rõ cho ta, mặc kệ các ngươi có phải là hồ ly tu luyện mấy ngàn năm hay không, chỉ cần các ngươi dám động đến hoàng nhi của ta, ta sẽ khiến các ngươi sống không bằng chết!"

Cố Ninh Bình run bờ môi, không nói ra lời. Những vết thương trên người khiến nàng đau đớn còn trong lòng lại tuyệt vọng như dao cứa, từng chút từng chút một khoét lấy da thịt nàng. Chi Chi thấp giọng nói: "Thần thϊếp....xin ghi nhớ lời dạy bảo của hoàng hậu."

Hoàng hậu hài lòng phủi tay: "Cút đi, về sau không cần tiến cung nữa kẻo bản cung thấy gai mắt."

Chi Chi cố gắng hết sức kéo Cố Ninh Bình đứng dậy, nhịn xuống hận ý trong lòng: "Thϊếp thân cáo lui". Nàng đỡ lấy Cố Ninh Bình, khập khiễng đi ra ngoài cửa đại điện, chỉ cảm thấy bầu trời đầy nắng như đang thay đổi màu sắc vào lúc này.

Hoá ra tất cả đều là ý của hoàng hậu, nàng có thể đi tìm chỗ dựa chèn ép Ninh vương, nhưng ai có thể chèn ép hoàng hậu đây? Chẳng lẽ hai tỷ muội các nàng sẽ ở mãi trong Ninh vương phủ này đến lúc hương tiêu ngọc vẫn sao?

Trần ma ma nhìn bộ dáng chật vật không chịu nổi của Cố Ninh Bình cũng giật nảy người, vội tới đỡ nàng: "Cố di nương, Vương phi xảy ra chuyện gì vậy?"

Chi Chi không nói. Cố Ninh Bình cố gắng gượng ép cười: "Xuất cung thôi."

"Đại tỷ.." Cổ họng Chi Chi nghẹn lại, lúc nói chuyện tựa như nghẹn ngào: "Tỷ còn có thể đi được không?"

Thân thể vốn đã bị thương nghiêm trọng, lại còn bị hoàng hậu đối xử như vậy, Cố Ninh Bình nhất định là đang rất đau". Ánh mắt nhìn nàng nhìn đại tỷ tràn đầy sự thương xót, trong lòng lại dâng lên một cỗ hận ý, ép thế nào cũng không xuống được.

Khương hoàng hậu, Ninh vương và cả kẻ đã hãm hại Cố Ninh Bình. Móng tay của Chi Chi cắm sâu vào da thịt, trong mắt nàng toát ra một tia sáng khó tả. Cho dù ta có phải mất tất cả, ta cũng sẽ bắt các ngươi nhất định phải trả giá đắt.

Mọi người bình chọn để bọn mình sớm ra chương mới nha, mỗi cái bình chọn của các bạn là nguồn động lực để chúng mình ra nhanh chương! Cảm ơn mọi người rất nhiềuuu.