Chương 47: Cô tất nhiên sẽ không đồng ý

Thẩm Cảnh Quân chưa bao giờ nói đồng ý hay không đồng ý, chỉ cau mày khó hiểu hỏi: "Có ý gì?"

"Điện hạ chỉ cần trả lời ta, ngài có đồng ý không?" Mộc lương đệ quật cường gật đầu: "Nếu điện hạ đồng ý với ta, sau này....ta bằng lòng vì điện hạ dò hỏi tin tức của Khương hoàng hậu."

Mộc lương đệ không cam chịu khi nhìn thấy Chi Chi vượt qua nàng ta, dù cho sau này nữ nhân kia ân sủng không hết nhưng chỉ cần không được làm lương đệ, nàng ta vĩnh viễn sẽ không sánh bằng.

Địa vị mới chính là cái đích cuối cùng để người phụ nữ dựa vào.

Nàng ta cho rằng Thẩm Cảnh Quân nhất định sẽ đồng ý.

Cố thị là con gái nhà buôn, xuất thân thấp hèn, có thể tiến vào đông cung làm chiêu huấn chính là phúc phận trời ban cho. Sau này nếu được sủng ái, nhiều nhất cũng chỉ là Lương đệ, vị trí thái tử phi kia tất nhiên sẽ dành cho danh môn quý nữ.

Điều kiện này thực ra cũng không ảnh hưởng lớn đến Cố thị và thái tử.

Mà nàng ta đây, là con gái Mộc thị tuy rằng vô năng nhưng với sự giúp đỡ mà Mộc thị mang đến lại lớn hơn Cố Thị rất nhiều, điện hạ không có lý do gì mà không đồng ý.

Cho nên khi nàng ta nghe thấy câu trả lời của Thẩm Cảnh Quân, vẫn là sửng sốt một hồi lâu.

"Cô tất nhiên sẽ không đồng ý."

"Điện hạ?" Mộc lương đệ ngơ ngác nhìn hắn, ngồi liệt dưới đất lại mất đi sự ngang ngạnh ban nãy, "Vì, vì sao chứ?"

Nàng ta nhìn Thẩm Cảnh Quân, ngoài ý muốn lại thấy được một chút thương hại trong mắt đối phương. Nỗi đau trong lòng ngày càng lớn, điện hạ vẫn luôn tốt như vậy, trong hoàn cảnh này lại vẫn có thể thương xót nàng.

Sao nàng lại không yêu hắn cho được..

Tại sao Cố thị lại may mắn đến vậy, không chỉ được điện hạ chiếu cố mà còn vì nàng ta từ chối chủ ý trăm lợi không có hại này.

Giọng Thẩm Cảnh Quân rất bình tĩnh: "Cố thị xuất thân bình thường, lại gả đi lần hai vừa nhìn cũng đã biết nàng ấy không có phúc phận làm thái tử phi. Nhưng chuyện ngày sau, ai có thể nói trước được điều gì, cô không muốn sớm buộc chặt mình vào đó."

Điều kiện của Mộc lương đệ thực chất không được tính gọi là điều kiện. Nếu dựa vào chiếu cố bình thường, dựa vào thân phận Chi Chi, cả đời này của nàng cũng không có phúc phận ngồi vào vị trí thái tử phi, nhưng Thẩm Cảnh Quân chính là không nguyện ý.

Hiện tại, hắn cũng không để ý lắm, nhưng nếu tương lai hắn nổi lên tâm tư, muốn phong Chi Chi làm thái tử phi, cả đời này hắn không muốn bị bất cứ chuyện gì trói buộc. Về phần tin tức Mộc thị có thể lấy được, hắn cũng có cách lấy được, việc gì phải làm khổ bản thân.

"Về phần ngươi................" Thẩm Cảnh Quân thở dài, nhìn có vẻ ôn hòa nhưng giọng điệu lại không hề khoan dung, "Cô biết, năm đó ngươi vào đông cung làm nội gián, cũng là bị buộc vào tình thế bất đắc dĩ. Cho nên từ xưa đến nay, cô cũng không hề làm khó, đông cung cũng không bạc đãi ngươi. Nếu ngươi muốn rời đi, cô sẽ thả ngươi đi, nhưng nếu ngươi không nguyện ý thì cũng không sao hết, đông cung ta không phải là không nuôi nổi một lương đệ."

Mộc lương đệ kéo ống tay áo hắn, cản bước nói: "Điện hạ, ngươi không thể thương xót ta một chút sao, tốt xấu gì thân phận ta cũng trong sạch hơn Cố thị gả hai lần, rốt cuộc là kém chỗ nào?"

Nàng ta không muốn nghe Thẩm Cảnh Quân nói tiếp. Bởi vì nàng ta hiểu rõ, lời kế tiếp của nam nhân này chắc chắn sẽ rất tàn nhẫn.

Trong lòng Mộc lương đệ đắng chắt, nam nhân ôn hòa như vậy lại chưa từng cho nàng tình cảm hay một tia hy vọng.

Rốt cuộc nàng ta không bằng Cố thị chỗ nào?

Cố thị đẹp nghiêng nước nghiêng thành, có thể khiến cho người ta xao động. Nhưng thái tử tâm trí kiên định, tính tình trầm ổn, làm sao lại có thể dễ dàng bị mê hoặc như vậy, Mộc lương đệ nghĩ mãi không hiểu, bản thân nàng ta thua ở điểm nào.

"Thời điểm ngươi còn trẻ, danh tiếng vang dội khắp kinh thành, vô số công tử thế gia muốn cầu hôn ngươi. Nhưng cha mẹ người lại chỉ vì một câu nói của Khương thị mà ép buộc ngươi vào đông cung."

Thẩm Cảnh Quân chậm rãi nói: "Cô biết ngươi đã từng căm hận, vì sao lại muốn đưa ngươi vào hang ổ lang sói này."

Mộc lương đệ cúi đầu, trong lòng hiểu rõ ý hắn, giọng nói bi thương: "Diện hạ, lừa ta một hai lần thì có sao?"

"Mọi chuyện trên thế gian này không có lý do rõ ràng, Cố thị chưa chắc đã tốt hơn ngươi. Nhưng cô vẫn thích nàng ấy, đây chính là cố tình gây sự, cho dù là ai cũng không có cách nào thay đổi được."

Thẩm Cảnh Quân lắc đầu, nhớ tới nàng ta tuổi vẫn còn nhỏ, vì vậy vẫn khuyên một câu: "Hôm nay cô có thể giả vờ đồng ý với ngươi nhưng sau này ngươi không có bằng chứng trong tay, kêu trời không biết, kêu đất chẳng hay, liệu sẽ thay đổi được gì? Cô có thể lừa ngươi một hai lần, nhưng liệu như vậy có thể khiến ngươi yên tâm không?"

Mộc lương đệ thấp giọng nói: "Có lẽ ta sẽ từ bỏ và chấp nhận điều đó."

Từng giọt nước mắt rơi xuống, nàng ta nắm chặt vạt áo Thẩm Cảnh Quân: "Điện hạ, năm đó ta bị Khương thị bức bách vào đông cung, vốn nghĩ cả đời này sẽ hết."

"Nhưng lại gặp được điện hạ." Mộc lương đệ vẫn còn nhớ rõ ngày hôm ấy, nam nhân cao lớn trước mắt đây, lúc ấy vẫn là một thiếu niên tuấn tú, nhỏ hơn nàng hai tuổi, dù có dáng người cao lớn nhưng vẫn không che giấu được vẻ non nớt. Nhưng chính chàng thanh niên này, khi nhìn về phía nàng ta lại không có sự ghê tởm hay oán hận, chỉ là sự lạnh lùng, bên trong sự lạnh lùng đó lại mang theo một chút thương hại, dường như thương hại cuộc đời bi thảm của nàng chỉ qua một cái nhìn.

Chính vì hắn tốt như vậy mới có thể khiến nàng không tự chủ được trái tim chìm sâu trong đó.

Thẩm Cảnh Quân rút lại vạt áo, lạnh nhạt nói: "Mỗi người đều có cách sống riêng, cũng sẽ có duyên phận của riêng mình."

Hắn quay người bước ra cửa. Mộc lương đệ ngơ ngác nhìn bóng lưng hắn, nói: "Điện hạ, Cố thị rất đẹp."

Thẩm Cảnh Quân dừng bước.

"Nàng....Ta ghen ghét nàng ta, rõ ràng gả qua hai lần, thân phận thấp kém hơn ta nhưng hết lần này tới lần khác lại có thể được điện hạ yêu thích. Ngày ngày ta đều nghĩ, dựa vào cái gì chứ? Nghĩ đi nghĩ lại, ta hận không thể bóp chết nàng ta.'

Mộc lương đệ bình thản nói: "Điện hạ, ngài gϊếŧ ta đi."

Thẩm Cảnh Quân không nhịn được cười một tiếng, quay đầu nhìn nàng ta: "Những lời cô vừa nói ban nãy, ngươi không hề nghe lọt tai."

Hắn quay người, đi đến trước mặt Mộc lương đệ, suy nghĩ một chút rồi nói: "Hồi cô còn nhỏ, mẫu thân không thương, trong mắt phụ hoàng chỉ có Khương thị. Nghe hấy nhiều bi thương của mẫu thân, bà cũng thường tự làm khổ mình, so sánh bản thân chỗ nào không bằng Khương thị, vì sao phụ hoàng lại không thích bà."

"Tạ hoàng hậu dịu dàng lương thiện, Khương thị không thể sánh bằng." Mộc lương đệ chậm rãi nói: "Nhưng bệ hạ lại không thích bà ấy."

"Phải, phụ hoàng vẫn luôn không thích bà ấy, bà cũng vì chấp niệm này mà mất sớm. Cô không đành lòng nhìn người khác đi vào con đường trước đây của bà ấy, nên nhiều lời khuyên ngươi một câu, làm người thì phải nới lỏng tâm chí. Ngươi vẫn còn trẻ, độ tuổi đẹp đẽ, hà cớ gì phải phiền lòng vì ta?"

"Lời cô nói đến đây là hết, ngươi tự lo cho bản thân đi."

Lần này hắn thật sự rời đi.

Mộc lương đệ biết, mỗi câu nói của hắn, bản thân đều không dễ dàng phản bác lại được. Từ xưa đến nay, hắn vẫn luôn là người như vậy, ôn hòa nho nhã, ung dung không vội nhưng một khi quyết định thì khó có thể tùy tiện thay đổi.

Mộc lương đệ nhìn theo bóng lưng đang bước ra khỏi cửa, hai tay ôm mặt khóc, nếu như ta sớm yêu người đường đường chính chính gả cho người làm thê tử, liệu kết quả có khác đi không?

Thẩm Cảnh Quân bước ra khỏi Đông Minh viện, lông mày khẽ cau, ánh mắt nhìn về một lùm cây: "Ra đi."

Trong bụi cây có tiếng xào xạc, một tiểu cô nương thanh tú mảnh khảnh từ phía sau đứng dậy, tiểu cô nương mặc bộ váy màu xám nhạt, ẩn mình trong bụi cây, thật sự rất khó phát hiện.

Thẩm Cảnh Quân dở khóc dở cười: "Ở đâu cũng học được tật xấu!"

Chi Chi cười gượng, phủi cỏ khô dính trên tóc xuống, chạy đến trước mặt hắn, ngước lên nhìn: "Ta vừa mới qua đó chơi....sau đó.."

Ánh mắt Thẩm Cảnh Quân cười như không cười, nàng cũng không diễn nổi nữa, đành phải cúi đầu xuống bĩu môi lẩm bẩm: "Ta chỉ là....có hơi hiếu kì, chỉ có một chút thôi."

Thẩm Cảnh Quân xoa đầu nàng, chỉnh lại búi tóc cho nàng, cười nói: "Dấm nhà ai chua thế!"

Nhìn thấy hắn đi vào Đông Minh điện liền bám theo nghe trộm, đúng là không có tiền đồ, phu nhân nhà người ta còn chưa tới mức dấm chua thế này đâu.

Chi Chi ngửa mặt lên nhìn hắn, thấy hắn không tức giận, lá gan cũng lớn hơn, "Người ta trong lòng để ý điện hạ nên mới như vậy chứ."

Nàng ôm chặt cánh tay Thẩm Cảnh Quân, lôi kéo người đi về phía trước, làm nũng nói: "Điện hạ vào Đông Minh điện, nhỡ đâu thấy Mộc lương đệ tốt về sau sẽ không để ý tới ta nữa, vậy thì ta phải làm sao đây?"

"Thật sao?" Giọng Thẩm Cảnh Quân hờ hững, nhưng trong lòng lại lâm râm vui sướиɠ, bước chân đang đi cũng ngừng lại, "Nàng lại nói thử xem, nếu như cô thật sự thích cô nương khác, nàng sẽ sao đây?"

Chi Chi giống như là đang kéo hắn đi về phía trước, thái tử điện hạ lúc này lại nổi lên ý xấu, kéo mãi cũng không chịu đi tiếp. Nàng dựa vào lực cánh tay kéo hắn, chỉ sau một lúc đã thấy mệt lử.

Chi Chi lúc này đang tập trung kéo cánh tay hắn cũng không tập trung nghe rõ lời hắn nói, chỉ nghe được một câu: "Nàng sẽ ra sao?"

Vì đang dồn lực kéo cánh tay hắn đi nên không để ý lắm, chỉ vô thức trả lời lại: "Thì rời đi thôi."

Thẩm Cảnh Quân khẽ giật mình, cúi đầu nhìn khuôn mặt yêu kiều của nàng, bỗng nhiên bật cười: "Không ngờ tính tình nàng vẫn bướng bỉnh như vậy."

Chi Chi nháy mắt, bỗng nhiên phản ứng lại câu hỏi của hắn, cũng biết bản thân vừa nói ra lời đại nghịch bất đạo nhưng vẫn không thấy hắn tức giận, vội buông tay ra nói: "Tính tình ta vậy đó, điện hạ nghĩ thế nào?"

"Rất tốt." Thẩm Cảnh Quân lại đột nhiên bật cười, "Nếu năm đó mẫu thân có được nửa can đảm như nàng thì chắc mẹ con ta cũng không đến nông nỗi này."

Hắn làm con, khó mà nói đến chuyện phụ mẫu, nhưng nếu Tạ hoàng hậu có dũng cảm dám đối chọi với Khương thị, triều chính trên dưới cũng một lòng ủng hộ Tạ thị - Nguyên phối chính thê. Nhưng bà lại là một chính thất tốt, bị người khác chèn ép cũng không chịu phản kháng lại.

Thẩm Cảnh Quân nhìn Chi Chi, nhu tình trong mắt ngày càng sâu.

Hồi nhỏ, hắn vẫn luôn mong ngóng người mẹ yếu đuối và luôn chịu đựng kia sẽ đứng lên cứu vớt hắn thoát khỏi vực sâu muôn đời muôn kiếp, nhưng cuối cùng lại chỉ chờ được tin bà mất. Lễ tang của bà ngược lại lại vô cùng trang trọng, hắn thân là nhi tử nhưng cuộc sống vẫn như cũ chìm sâu trong bóng tối mù mịt.

Cho dù đã qua nhiều năm nhưng đây vẫn là vết sẹo khiến hắn giấu kín trong lòng.

Hắn từng gặp qua vô số nữ tử, các nàng đều rất đáng thương giống như Mộc lương đệ thân bất do kỷ. Nhưng các nàng đều giống với Tạ hoàng hậu, nhẫn nhục chịu đựng, khốn khổ cả đời.

Thẩm Cảnh Quân rất chán ghét những nữ tử như vậy.

Cho đến khi Chi Chi bước vào cuộc đời hắn.

Một tiểu cô nương xinh đẹp, hắn vốn dĩ cũng coi trọng nhan sắc của nàng. Cho đến khi gặp được nàng ở hậu viện của Ninh vương phủ, nàng khóc sướt mướt cầu xin hắn cứu, nói Ninh vương có sở thích làm nhục, cầu xin hắn cứu chị em các nàng.

Trong cuộc sống u ám và tăm tối, mặc dù biết rằng không có hy vọng gì, nhưng cô nương ấy vẫn dám vươn tay tự cứu lấy bản thân mình. Trong mắt hắn đột nhiên trở nên sống động.

Tiểu cô nương này, ngoài nhu nhược giống như Tạ hoàng hậu ra, nàng còn giông như những bông hoa hướng dương, kiên cường mà bất khuất.

Cho nên về sau, dù biết nàng tính kế hắn, nhưng thực ra hắn cũng không cảm thấy tức giận. Nàng vốn khác biệt, chỉ mờ mịt không biết con đường sau này đi như thế nào thôi.

Thẩm Cảnh Quân đứng im bất động, Chi Chi cũng hết sức lực kéo hắn đi, đi tới đi lui, Thẩm cảnh Quân nói: "Nàng đang làm gì vậy?"

"Thϊếp....thϊếp đang chờ điện hạ." Trong giọng nói có hơi chột dạ, Thẩm Cảnh Quân nhìn nàng cũng không nói lời nào.

"Ta chỉ là...đang giẫm lên bóng của người chơi thôi." Chi Chi nhỏ giọng nói: "Chơi vui lắm, không thì ta cho điện hạ giẫm lại nhé."

Khóe môi Thẩm Cảnh Quân nở nụ cười.

Đêm khuya, đèn l*иg được treo khắp cung điện, phản chiếu bóng người, khi gió thổi, đèn l*иg bay tới bay lui, bóng người không ngừng di chuyển, nàng đi theo bóng giẫm lên đầu hắn, chẳng trách lại chột dạ đến thế.

"Nàng nghĩ cô giống nàng à?" Thẩm Cảnh Quân phất tay áo, đi về phía trước, vừa đi vừa răn dạy: "Cố Chiêu huấn, xin hỏi ngài năm nay bao nhiêu tuổi mà vẫn chơi cái trò trẻ con này?"

"Người ta mới có mười sáu tuổi thôi." Chi Chi nhỏ giọng nói: "Nhỏ hơn điện hạ mấy tuổi lận."

Thẩm Cảnh Quân gõ trán nàng: "Mười sáu tuổi chứ không phải sáu tuổi, cô không so đo nàng nhưng đổi lại lòng dạ hẹp hòi, tất nhiên sẽ trị tội nàng bất kính."

"Đó là ta hiểu rõ điện hạ khoan dung, nhân từ nên mới dám càn rỡ như vậy."

Chi Chi ôm lấy cánh tay hắn, chớp mắt nói: "Nếu là người khác, ta còn lâu mới chơi cùng bọn họ."

Chỉ với vài chữ thôi đã dỗ được Thẩm Cảnh Quân trong lòng nở hoa.

Chi Chi được một tấc lại muốn tiến một thước, kìm nén bực bội nói: "Vừa nãy ta nghe thấy điện hạ nhẹ giọng với Mộc lương đệ, vô cùng ôn hòa, vậy mà đối với ta thì lại trách cứ?"

"Điện hạ tự nhìn lại bản thân xem, vừa bước ra khỏi cửa đã răn dạy ta nghe lén, nói tính tình ta bướng bỉnh rồi còn nói ta giống trẻ con, thϊếp thân đây không phục."

Thẩm Cảnh Quân buồn cười, chỉ hỏi: "Vậy cô lại hỏi nàng, nàng có nghe theo những gì cô răn dạy không?"

Chi Chi chột dạ cúi đầu.

Thẩm Cảnh Quân mỉm cười, quay người rời đi, Chi Chi chạy chậm đuổi theo, kéo thắt lưng hắn, "Điện hạ, người chờ ta với."

Bên hông siết chặt, Thẩm Cảnh Quân cúi đầu nhìn, vô cùng bất lực. Cũng may thắt lưng của hắn chắc chắn, bằng không bị nàng lôi kéo như vậy, trước mặt mọi người quần áo không chỉnh tề, bảo hắn làm sao dám nhìn mặt người khác đây!

Hắn kéo cánh tay đang nắm của Chi Chi ra, khiển trách: "Có biết chú ý không hả? Ban ngày ban mặt kéo đai lưng của người."

Chi Chi bĩu môi: "Thϊếp thân sai rồi, ta có cố ý đâu."

Nàng hừ nhẹ: "Đây là lần thứ tư."

Thẩm Cảnh Quân ảo não, hận không thể bịt kín cái miệng của nàng.