Chương 46: Điện hạ thật tốt

Chi Chi từ thư phòng trở về Ngọc Xuân Điện liền leo lên giường nằm, mắt cá chân thon thả bỗng chốc lại có hơi đau nhức. Nàng cởi giày và tất ra, đưa tay xoa bóp.

Chu Tước bưng chậu nước nóng đến, vội vàng nói: "Chiêu huấn, đừng cử động, người làm vậy có thể bị thương nặng thêm và phải mất ít nhất một trăm ngày để hồi phục đấy! Người không hiểu chuyện gân cốt, xin đừng động đến vết thương kẻo gây thêm tổn thương."

Chi Chi nghe vậy, ngoan ngoãn rút tay về.

Xung quanh bốn bề vắng lặng, giọng Chu Tước ẩn theo ý cười nói: "Chiêu huấn, ta vào Đông cung nhiều năm, chưa từng thấy điện hạ cho người nào ngủ lại thư phòng, người là người duy nhất."

Ngay cả vị Hộ Quốc hầu phủ Chu thế tử, Giang Ninh vương phủ Đỗ công tử lớn lên cùng điện hạ, quan hệ thân thiết cũng chưa từng ngủ chung như các huynh đệ khác.

Duy chỉ có Cố Chiêu huấn là ngoại lệ.

"Thật không?" Chi Chi nghịch nghịch tua rua trong tay, khoé môi không khỏi cong lên: "Điện hạ thật tốt!"

"Cũng chỉ có người là người duy nhất nói như vậy."

Rất tốt, có thể tốt đến nỗi nào? Tất nhiên, tính tình điện hạ vô cùng tốt, ôn hoà và điềm đạm. Nhưng người ngoài đều nói điện hạ lạnh lùng vô tình, kiêu ngạo đến nỗi không thể chạm tới, nhưng mỗi lời đều là sự thật.

Năm đó, thời điểm chỉ là nữ quan ngũ phẩm, thân phận nàng thấp kém chỉ có thể ở gian ngoài hầu hạ. Nàng tận mắt trông thấy điện hạ cầm trường kiếm chém đứt đầu một người không chớp mắt, sau đó sai người đưa cho Khương hoàng hậu.

Tàn nhẫn máu lạnh vào thời điểm đó hoàn toàn khác so với vẻ ôn hoà, lãnh đạm giống như bình thường, tựa hồ như không cùng một người.

Cũng chưa từng nhìn thấy điện hạ như này, chiêu huấn cũng xem như vô cùng may mắn.

Chu Tước cười nhạt, đặt chân nàng vào chậu nước đầy: "Điện hạ có tốt hay không cũng không quan trọng, chỉ cần ngài đối tốt với chiêu huấn, vậy là đủ rồi."

"Điện hạ đối xử với ta vô cùng tốt." Chi Chi mày cong như nguyệt: "Trong lòng ta hiểu rõ."

Một đêm trôi qua, nàng giống như ngày càng đẹp hơn, Chu Tước xoa cổ chân cho nàng, "Ta có mấy lời thật lòng nói cho Chiêu huấn, điện hạ từ nhỏ đã không có mẫu thân, phụ thân....có cũng như không. Kể từ khi ta vào cung, người có thể nói chuyện với điện hạ chỉ có lác đác mấy người. Người như điện hạ rất hiếm người có thể lọt vào trong lòng ngài, nhưng một khi đã tiến vào, sau này chắc chắn sẽ không có ai có thể làm lung lay địa vị của người."

"Ta không biết nên làm thế nào?" Chi Chi xoắn xuýt, chậm rãi nói ra tâm sự của mình: " Hồi nhỏ, ta cũng không có ai yêu thương cho nên cũng không biết phải đối xử như thế nào với ngài ấy."

Nàng đã sớm hiểu rõ, nếu muốn chiếm được trái tim của ai đó thì phải đổi lấy trái tim của mình, chỉ khi trao trái tim cho đối phương thì mới có thể mong đợi được đáp trả bất cứ điều gì, nếu không tất cả chỉ là ảo tưởng.

Chỉ là những năm ở nhà họ Cố, nàng giả vờ ngoan ngoãn hiền dịu để giành lấy tất cả quyền lợi muốn có. Nàng cũng không biết thế nào mới được tính là lấy chân thành đối người, cũng không biết làm thế nào để lấy chân tình đoạt người.

Nàng chỉ biết mưu tính.

"Cái này cần phải dựa vào Chiêu huấn tự mình từ từ nghĩ ra." Chu Tước cười một tiếng: "Phải nhìn vào trái tim của người, nó sẽ nói cho người biết làm thế nào thì làm như thế đó."

Cô nương da trắng như tuyết, khuôn mặt như hoa cúi đầu xuống, hàng mi dài phủ bóng, trong mắt hiện lên một tia buồn bã, lẩm bẩm: "Trái tim ta..."

Nàng gật đầu: "Ta hiểu rồi."

Chu Tước cầm khăn vải lau chân cho nàng, cười nói: "Chiêu huấn, thái tử điện hạ bảo người chép sách. Người định bao giờ bắt đầu đây?"

"Ta không chép cái đó đâu." Chi Chi khoát tay, quyết định ỷ sủng sinh kiêu một lần, "Chép kinh đi, tốt xấu gì cũng có mấy phần ý nghĩa, quy tắc đông cung còn có thể học thuộc, chép cái gì chứ."

"Được" Chu Tước cười cười, "Để lát nữa ta kêu người chuẩn bị giấy bút."

Chi Chi ngồi trên giường, nhỏ giọng nói: "Điện hạ người.....Tiên hoàng hậu là người như thế nào? Cô có biết không?"

"Lúc nhỏ ta vào cung, Tạ hoàng hậu đã không còn ra khỏi cửa nữa rồi, không qua bao lâu thì tạ thế, ta cũng chưa từng nhìn thấy bà ấy." Chu Tước thở dài, "Lúc ấy người bên cạnh có thể nhìn thấy bà chẳng qua cũng chỉ có mấy người, đến cả điện hạ cũng chưa từng nhìn thấy mặt mẹ đẻ lần cuối."

Nhắc đến chuyện này lại khiến người ta cảm thấy Khương hoàng hậu thực sự nhẫn tâm, điện hạ dù sao cũng là con trai ruột của bà, chảy chung một dòng máu nhưng bà lại có thể mặc kệ tất cả, một lòng một ý nhớ đến hoàng thượng.

Cho dù...trong mắt hoàng thượng chỉ có Khương hoàng hậu.

Chu Tước cũng không cảm thấy Tạ hoàng hậu đáng thương, một người phụ nữ vừa đáng thương vừa đáng hận, chỉ khổ cho Thái tử, tuổi còn nhỏ đã phải chịu đựng đại nạn này.

"Chỉ là sau này cũng nghe người ta đề cập tới mấy lời." Chu Tước thở dài: "

Tạ hoàng hậu là người hiền hòa, có điều ngoài đối xử với điện hạ của chúng ta không tốt thì đối xử với người bên cạnh rất tốt. Thậm chí bà còn rất thật lòng thương yêu nhị hoàng tử và bà cùng với Khương hoàng hậu còn thân như hai tỷ muội."

Chi Chi ôm chân ngồi trên giường, một lúc lâu cũng không mở lời.

Tạ hoàng hậu có phải là đồ ngốc không? Con trai ruột thì không đối tốt lại đi đối tốt với kẻ đã làm hại mình?

Suy nghĩ đại bất kính cứ lởn vởn trong tâm trí nàng.

"Chiêu huấn hỏi cái này làm gì vậy?"

"Cũng không có gì, chỉ là nghĩ đến điện hạ từ nhỏ mất mẹ, liệu sẽ tưởng niệm không? Xem ra hiện tại cũng không cần nữa rồi."

Chu Tước than nhẹ một tiếng, dặn dò nàng: "Chuyện này, Chiêu huấn tuyệt đối không thể nhắc tới trước mặt điện hạ,chỉ sợ trong lòng ngài cũng có khúc mắc chọc giận điện hạ sẽ không tốt."

"Trong lòng ta có tự có tính toán."

Chi Chi cảm thấy hóa ra cao quý như thái tử điện hạ cũng có nỗi khổ lớn đến như vậy, cuộc sống cũng không giống với tưởng tượng mà mọi người hay nói, giường cao gối êm, không buồn không lo.

Nàng thường ngày chỉ nhìn thấy điện hạ tài hoa ngút trời, cộng thêm thân phận cao quý bất phàm, không có chỗ nào không được như ý. Lại không ngờ đến nỗi khổ mà người trải qua không thể so với bất cứ người nào.

Nhưng ngài lại có thể trưởng thành một người ôn hòa và chính trực như vậy, quả thật là không dễ.

Ngày hai mươi ba tháng chạp chính là đêm giao thừa, trong đông cung không có nữ chủ nhân nên các cung nữ chủ trì tế bếp và những việc lớn khác như thường lệ, Thẩm Cảnh Quân vào cung nghênh đón hoàng đế. cùng hoàng hậu dự yến tiệc, khi hắn trở về, hoàng hôn đã bao trùm toàn bộ cung điện.

Thị nữ khom lưng nói: "Điện hạ, vừa nãy Mộc lương đệ sai người đến truyền lời, có chuyện muốn nói với ngài, hy vọng ngài rời bước."

"Nàng ta thì có chuyện gì để nói? Quan trọng không?" Thẩm Cảnh Quân cởϊ áσ ngoài triều phục, ngồi trên giường lạnh nhạt hỏi.

"Người đến truyền lời cũng không nói rõ, chỉ nói vô cùng quan trong thôi ạ."

"Vậy đi một chuyến vậy." Thẩm Cảnh Quân dang hai tay ra cho thị nữ mặc thường phục thường ngày cho mình, sau đó quay người đi ra ngoài.

Mộc Lương đệ là người của Khương thị, Mặc dù Khương thị đã từ bỏ nàng ta nhưng nói không chừng nàng ta biết được vài chuyện quan trọng, gặp một lần cũng không có gì.

Một người phụ nữ đơn độc cũng không thể tạo nên chuyện lớn gì.

Hơn nữa,gần đây Khương hoàng hậu quá thành thật, chưa từng dùng bất kỳ thủ đoạn nào, điều này khiến cho hắn bất an, tự hỏi người phụ nữ này có phải đang có thủ đoạn lớn nào đang chờ hắn hay không.

Chi Chi vốn dĩ đang chép sách trong phòng, Thẩm Cảnh Quân phạt nàng chép mười lần quy tắc đông cung, nàng không chép chữ nào cả, trái lại nàng chép Nam Hải kinh, nhưng vẫn là cảm thấy có hơi chột dạ, đột nhiên nghe thấy thấy Thanh Sương nói: "Có phải điện hạ đang đến đây không?"

Chi Chi trong lòng vui vẻ, trên mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng nhưng vẫn ổn định tinh thần cúi đầu trầm ổn chép chữ giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Chu Tước nhìn mà thấy buồn cười, cách cửa sổ nhìn nói: "Cũng có thể không phải điện hạ."

Mấy thị nữ cười ranh mãnh, Thanh Sương lại nói:"Ủa không đúng, sao điện hạ lại đi sang đối diện? Đó chẳng phải....là nơi ở của Mộc lương đệ sao?"

Âm thanh của cô ấy ngày càng nhỏ, sắc mặc Chi Chi cũng càng khó coi.

Nàng nặng nề đặt cây bút lên bàn, âm thanh thanh thúy vang lên, Chi Chi tức giận nói: "Quản ngài ấy làm gì!"

"Ý không phải thế, điện hạ có thể có quan hệ gì với Mộc lương đệ chứ, có lẽ là có chuyện gì đó. Hôm nay yến tiệc trong cung, nói không chừng là Khương hoàng hậu đã nói gì đấy." Chu Tước cảm thấy vô cùng buồn cười, suy cho cùng vẫn là tiểu cô nương, trong lòng nghĩ gì đều thể hiện hết trên mặt, không giấu nổi, cô trấn an nói: "Điện hạ ra khỏi chỗ Mộc lương đệ nhất định sẽ đến thăm Chiêu huấn."

Chi Chi trong lòng hiêu rõ, Mộc lương đệ đã ở trong cung nhiều năm cũng không phát triển tình chàng ý thϊếp gì với điện hạ, hiện tại cũng không có khả năng, nhưng nàng vẫn cảm thấy có chút đau lòng, không sao loại bỏ được.

Cô cũng không hiểu vì sao, chính là cảm thấy không thoải mái.

Thẩm Cảnh Quân bước vào Đông Minh điện, Mộc lương đệ chờ sẵn trong sảnh, quay đầu cười nhìn hắn, giọng điệu yêu kiều: "Điện hạ, thϊếp đang đợi người."

Giọng nói của nàng ta khiến Thẩm Cảnh Quân cả người không thoải mái, có cảm giác giọng điệu yêu kiều ỏn a ỏn ẻn khác hoàn toàn so với Chi Chi, tiểu cô nương ấy sẽ không khiến người khác phải sởn gai ốc.

"Cô có chuyện gì muốn nói?"

"Điện hạ đối với thϊếp thật là vô tình, nhưng vì sao hết lần này đến lần khác lại có tình cảm với tiện nhân họ Cố kia?" Mộc lương đệ oán hận nói: "Điện hạ, ả ta là hầu thϊếp của Ninh vương, hao tổn tâm cơ tiếp cận ngài, lẽ nào ngài không nhận ra sao? Ngài thông minh như vậy, sao lại để ả lừa gạt?"

"Chuyện quan trọng ngươi muốn nói chính là cái này?" Thẩm Cảnh Quân thản nhiên nói: "Cô đã biết rồi.'

Mộc lương đệ sững sờ, ngơ ngác nhìn hắn, nước mắt trào dâng, nụ cười ngày càng mỉa mai: "Mẹ ta nói, thời điểm nam nhân thích một người, làm gì cũng đều cảm thấy rất tốt. Quả nhiên là thật, Điện hạ, Cố chiêu huấn đến cùng là mạnh hơn ta chỗ nào? Dựa vào cái gì mà trong mắt ngài chưa bao giờ có ta."

"Ta là mật thám của Khương hoàng hậu, còn nàng ta là thϊếp do Khương hoàng hậu đưa cho Ninh vương, có trời mới biết liệu nàng ta có phải mật thám do Khương hoàng hậu cài vào hay không."

Thẩm Cảnh Quân dừng một chút, lạnh nhạt nói: "Cô tin tưởng nàng ấy, nếu cô gọi ta đến đây chỉ để nói chuyện này, vậy thì ngày sau không cần phải phí sức nữa."

"Tất nhiên không phải." Mộc lương đệ cười lạnh: "Bẩm điện hạ, mấy ngày trước người nhà ta đã gửi thư đến yêu cầu ta gϊếŧ nhị công tử Giang Ninh Độ. "

"Đỗ Văn Dĩnh?" Thẩm Cảnh Quân kinh ngạc: "Gϊếŧ hắn làm gì?"

Khương hoàng hậu thu nạp thế lực phủ Giang Ninh vương, mấy vạn kỵ binh dưới trướng Nhị công tử lại không chịu quy thuận, bà ta oán hận nhị công tử đương nhiên sẽ nghĩ cách trừ bỏ." Mộc lương đệ lạnh mặt, "Nhưng bọn họ lại coi ta là kẻ ngốc, dùng lời hứa thả ta tự do để làm mồi nhử yêu cầu ta làm việc này."

Mộc lương đệ co lại trên đất, khóc nói: "Ta làm gì có tự do!"

Từ khi bị cha mẹ đưa tặng cho Khương hoàng hậu, làm mật thám của đông cung, ta đã sớm mất tự do rồi.

Gặp được điện hạ, yêu hắn sau đó liền đánh mất bản thân.

Mộc gia tưởng rằng, còn có thứ gì có thể đả động đến nàng sao?

Khương thị quá tự mãn, hoàn toàn không tin bản thân sẽ hận nàng.

Thẩm Cảnh Quân cau mày: "Thế lực Giang Ninh....Việc này cô có công lớn, nếu muốn rời khỏi đông cung, cô có thể sắp xếp."

"Ta không đi." Mộc lương đệ thấp giọng nói: "Cho dù có chết, ta vẫn phải làm cơ thϊếp của Điện hạ, suốt đời còn lại gây phiền phức cho Điện hạ khiến Cố chiêu huấn cả đời này không được vui vẻ."

"Cô...." Thẩm Cảnh Quân cau mày: " Hà cớ gì phải vậy?"

"Điện hạ, năm ta vào cung vốn tưởng điện hạ sẽ nổi giận, nhất định sẽ hành hạ đủ kiểu....Nhưng lại không ngờ, người chưa từng đối xử tệ với ta." Nước mắt theo khóe mắt trượt dài xuống: "Ta yêu người, ta yêu người."

"Ta biết điện hạ không có tình cảm với ta, ta làm quỷ nhiều năm cũng quá mệt rồi." Mộc lương đệ dựa vào cột ghế nói: "Điện hạ, ngài đáp ứng ta một chuyện, ta sẽ báo đáp lại ân tình."

"Nói."

"Ta muốn điện hạ, cả đời này không được phong Cố chiêu huấn thành Lương đệ và cũng không cho phép nàng ta làm thái tử phi."