Chương 42: Điện hạ, ta đau ~

Chi Chi lại chưa hề nghĩ tới, nếu thật sự không muốn thấy nàng vậy thì sao phải làm điều thừa như thế? Lại còn nói một câu với thị nữ của nàng rằng cả ngày chỉ ở trong thư phòng.

Suy cho cùng bản thân nàng vẫn chỉ một tiểu cô nương chưa từng trải đời, không thể nhìn thấu được suy nghĩ của đối phương. Nếu đổi lại thành người lão luyện thì có lẽ giờ này hẳn đã nhìn thấu được tâm tư của đối phương, sớm bắt lấy người rồi.

Chi Chi cắn môi dưới, nhìn chiếc vòng tay thuý ngọc đeo trên cổ tay, nàng tháo ra đeo vào tay Chu Tước: "Hôm nay là ngày mồng tám tháng chạp, cô cũng vất vả cả năm rồi, vòng tay này ta tặng cho cô."

Nàng có hơi do dự, không biết làm cách nào để Chu Tước rời khỏi đây.

"Đa tạ Chiêu huấn, nhưng ban thưởng thì thôi ạ. Đêm nay ta muốn ra ngoài cùng đám tỷ muội tụ tập với nhau không biết Chiêu huấn có chuẩn không ạ?" Chu Tước cũng biết nghe lời phải, không đợi nàng mở miệng đã mắt nhắm mắt mở cho Chi Chi đi cửa sau "Ngọc Xuân điện chỉ còn mình Chiêu huấn, không biết người có chỗ nào không tiện không?"

"Chuẩn chứ!" Chi Chi trong lòng vui vẻ không thôi, không ngờ Chu Tước lại hiểu chuyện như vậy. "Một mình ta ở đây cũng được."

Hôm nay là ngày tuyết rơi dày đặc, bầu trời và mặt đất hoàn toàn trắng xóa. Dưới sự phản chiếu của những chiếc đèn l*иg đỏ, ánh sáng rực rỡ được phản chiếu, ngay cả trong đêm tối không có sao và mặt trăng, người ta vẫn có thể nhìn rõ khung cảnh xung quanh.

Mày ngài tô nhẹ, môi như bôi son. Bên trong mặc váy màu sắc diễm lệ, trên đường may của đôi ủng da nai nhỏ ấm áp có một vòng lông mềm xinh đẹp, áo lông cáo trắng thuần dài đến tận mắt cá chân, bao bọc kín cả người, chỉ lộ ra một đoạn viền váy. Lớp lụa trơn bóng mềm mịn màng rủ xuống đất, tạo nên sự quyến rũ phong tình vô hạn.

Chi Chi nhìn nữ tử dung mạo tuyệt mỹ trong gương, trên mặt nở nụ cười vô cùng hài lòng.

Nàng cầm theo ô bước ra khỏi cửa, bông tuyết lả tả rơi xuống bị gió thổi bay. Chiếc ô mang theo tựa như không có tác dụng gì cả, chỉ một lúc lâu sau đã rơi trên người tan vào bên trong quần áo.

Chi Chi bước từng bước tiến về phía trước đến cổng hoa treo nối tiền viện giữa hậu viện. Ở đó chỉ có hai người mặc áo bông canh gác mơ màng ngủ gật, nhìn có vẻ canh gác không nghiêm ngặt lắm.

Nàng nghĩ một chút trực tiếp ném ô trong tay đi, tháo chiếc trâm cài trên đầu ra, tháo ngọc đông châu đính trên trâm ném xuống đất, kêu lên: "Ôi!."

Hai người canh gác quả nhiên bị tiếng động gây chú ý, đồng thời hỏi: "Người nào?"

Chi Chi cầm chiếc trâm của mình bước tới trước mặt hai người canh gác, vẻ mặt lo lắng hỏi: "Ta là Cố Chiêu huấn, vừa nãy đi ngang qua đây phát hiện cây trâm trên đầu ta bị thiếu mất một viên Đông Châu, các ngươi mau giúp ta tìm thử, tìm được ta sẽ trọng thưởng."

Hai người canh gác nhìn vào nơi nàng chỉ, quả nhiên thiếu mất một viên, có hơi chần chừ nói: "Chiêu huấn, không phải người bị cấm túc sao? Sao người lại....?"

Chi Chi giả vờ mất kiên nhẫn thúc giục: "Hôm nay là sinh nhật của điện hạ nên ngài đã giải trừ cấm túc cho ta, không thì sao ta lại dám đứng ở đây chứ? Các ngươi mau giúp ta tìm thử xem, viên hạt châu kia quan trọng lắm đấy!"

Đông Châu ở đông cung cũng chẳng qua chỉ là thứ đồ bình thường, mỗi năm Đông Hải Nam Hải tiến cống cả một đống, các chủ tử ở trong cung đều được lựa chọn sử dụng. Nhưng đối với các thiên kim ở ngoài cung thì quả thực khó có được.

Hạt châu của Chi Chi sáng người mượt mà có ánh ngọc bích của viên ngọc. Hạt châu thuộc hạng trung thượng phẩm, Cố lão gia năm đó chỉ có năm viên, Cố phu nhân giữ lại hai viên còn ba viên thì đưa cho mỗi người các nàng. Mỗi người một viên đính vào đầu trâm tương xứng với đá quý châu ngọc cho nên bây giờ nàng nói quý trọng hai người canh gác cũng không nghi ngờ gì, đều cúi xuống tìm giúp nàng.

Chi Chi cũng cúi người xuống tìm thử nhưng chân lại chậm rãi đi về phía cửa hoa treo. Không để hai người chú ý, nàng nhanh chóng chạy ra ngoài, hướng về căn phòng duy nhất sáng đèn ở trước tiền viện.

Hai người ở phía sau nghe tiếng bước chân nàng chạy, kinh ngạc nhìn bóng lưng nàng hồi lâu. Thời điểm phản ứng lại muốn đuổi theo nàng thì hình bóng ấy đã chạy đi rất xa rồi.

Thẩm Cảnh Quân vẫn luôn đứng trước cửa sổ, tiền viện trống vắng cho nên không có vật che đậy gì cả. Mấy cây cao hiện tại lá cây đã rụng xuống nhưng cũng không thể che khuất tầm nhìn, hắn đã sớm nhìn thấy tiểu cô nương chạy tới đây.

Nàng mặc quần áo dày như vậy lại dám chạy trên tuyết, không sợ ngã sao? Thẩm Cảnh Quân nhíu mày, nhìn chằm chằm động tác của nàng.

Chi Chi quay lại nhìn hai người đang đuổi theo mình ở phía xa, chớp mắt, nhìn thấy Thẩm Cảnh Quân đang đứng ở cửa sổ. Dưới ánh đèn, khuôn mặt của đối phương lộ ra rất rõ ràng, vẻ mặt nhàn nhạt nhưng lông mày lại cau lại, giống như đang rất không vui.

Chi Chi trong lòng căng thẳng, chân cũng bước chậm lại, chân dẫm thật mạnh xuống nền tuyết, bước xuống mạnh mẽ, xua đi tuyết rơi trên đó. Mặt đất lát đá cẩm thạch trắng trở nên nhẵn như gương, đương nhiên nàng không thể đứng vững được cho nên đã ngã sõng soài xuống nền tuyết.

Thẩm Cảnh Quân giật mình, đóng cửa sổ lại.

Chi Chi ngồi dưới tuyết, vẻ mặt buồn bã nhéo chân mình, chắc là bị trẹo rồi, đau quá!

Nàng cảm thấy có hơi tủi thân, quay đầu không nhìn thấy hình bóng Thẩm Cảnh Quân đâu nữa, tưởng rằng bản thân mình chọc hắn chán ghét vì vậy càng thêm khó chịu, hai mắt cũng dần đỏ lên.

Hai người đuổi theo phía sau cách ba bước, bọn họ cũng không dám tiến lên, chỉ cười nói: "Chiêu huấn, điện hạ có lệnh nữ quyến sau điện không được tới trước điện, mời người theo nô tài trở về đi."

Chi Chi ôm chân không đứng nổi, không chỉ ngồi đây không tốt gây phiền phức vô ích mà còn cảm thấy vô cùng khó chịu.

Nàng nói: "Chân ta bị thương rồi, không đi nổi nữa, các ngươi đi tìm thị nữ của ta đến đây."

Hai người kia cũng cung kính gật đầu, xoay người rời đi.

Nàng còn tưởng rằng bọn họ trả lời lại mình, Chi Chi cúi xuống, tủi thân nhìn chân của mình.

Một hình bóng hiện ra trước mắt nàng, giọng nói của nam nhân trầm thấp vang lên: "Bị thương rồi?"

Ngón tay nàng khẽ run, tự hỏi liệu mình có nghe nhầm không, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn rất rõ khuôn mặt của người trước mặt, Chi Chi vươn tay nắm lấy vạt áo bào của hắn, dùng sức gật đầu: "Điện hạ, ta bị thương rồi, đau quá!"

Thẩm Cảnh Quân cúi đầu nhìn ngón tay nàng nắm lấy vạt áo bào. Bàn tay vừa chống lên mặt đất dính không ít bùn, bôi hết lên quần áo của hắn.

Chi Chi cũng nhìn thấy việc tốt mà mình đã làm, nàng xấu hổ cười cười nhưng cũng không chịu buông tay.

Nhỡ đâu nàng vừa buông tay hắn lại bỏ đi thì sao, không biết bao giờ mới được gặp hắn nữa.

Chi Chi ngẩng cái cổ trắng nõn ngước lên, lặp lại một lần nữa: "Điện hạ, ta đau."

Thẩm Cảnh Quân khom người, kéo tay đang nắm của nàng ra. Chi Chi nhìn theo động tác của hắn, trong lòng dần trùng xuống giống như chìm xuống vực sâu.

Hắn ghét bỏ nàng rồi.....

Chi Chi còn chưa kịp suy nghĩ xong câu này, liền kêu lên một tiếng, ngơ ngác nhìn..

Thẩm Cảnh Quân kéo tay nàng ra, không cho thời gian suy nghĩ đã cúi người ôm nàng lên.

Chi Chi theo bản năng ôm cổ hắn, đôi mắt cong cong sáng ngời nhìn Thẩm Cảnh Quân, vẻ mặt vui vẻ hỏi: "Điện hạ?"

"Im miệng."

Hai chữ lạnh lùng lọt vào tai nàng, nhưng Chi Chi lại chỉ cảm thấy ngọt ngào đến tận đáy lòng. Nàng dứt khoát ôm chặt cổ Thẩm Cảnh Vân, cọ đôi gò má thanh tú lạnh lẽo của mình vào làn da ấm áp của đối phương: "Điện hạ, người tốt quá!"

"Điện hạ, người ra ngoài tìm ta sao?"

Ngay cả sự im lặng của hắn cũng khiến người ta cảm thấy vui vẻ, như thể những bông hoa tháng Hai chợt nở rộ dưới lớp băng tuyết.

Cách thư phòng mấy bước, Chi Chi lại cảm thấy như cả một đời. Nàng dựa vào trong l*иg ngực Thẩm Cảnh Quân, âm thanh mềm mại như nước: "Điện hạ sinh nhật cát lợi."

Thẩm Cảnh Quân nhàn nhạt "ừ" một tiếng, lại nói: "Hình như cô từng nghe thấy âm thanh này ở đâu rồi?"

Cũng giống như vừa rồi, nhu mị như nước, mềm mại như liễu xuân. Đời này của hắn chỉ từng nghe giọng nói như vậy đúng một lần và đó cũng là lần duy nhất hắn gần như bị quyến rũ bởi giọng nói của một nữ tử.

Chi Chi cười nói: "Điện hạ, ta chủ động thành thật nhé?"

Nàng ôm chặt cổ Thẩm Cảnh Quân, bảo đảm rằng mình không bị hắn ném xuống mới bắt đầu mở miệng.

"Ngày đó ta và tỷ tỷ tiến cung thỉnh an hoàng hậu nương nương. Tuy nhiên đêm hôm trước tỷ tỷ bị Ninh vương hành hạ và cơ thể bị thương, vì vậy khi vào Đức Ý cung bị Khương hoàng hậu đẩy ngã xuống đất, nàng chịu không nổi nên ngã ra đất ngất đi." Chi Chi thấp giọng thuật lại, dường như chuyện đó đã trôi qua từ rất lâu rồi thế nhưng khi kể lại vẫn khiến nàng sợ hãi không thôi.

"Chúng ta trùng hợp gặp được nghi giá của điện hạ, nên muốn thử xem liệu điện hạ có ra tay cứu giúp không?"

"Vậy tại sao nàng quyến rũ cô? Nếu như nói thẳng, cô nhất định sẽ giúp đỡ."

"Bởi vì Trần ma ma ở Ninh vương phủ nói điện hạ lạnh lùng nhất định sẽ không giúp đỡ chúng ta. Ta không có cách nào khác nên chỉ đành dùng hạ sách này." Chi Chi không chút do dự đội nồi cho người khác: "Là do bà ta nói điện hạ tính tình không tốt nên ta mới nghĩ ra cách làm ngu ngốc như vậy, bằng không ta nhất định sẽ không...:

Thẩm Cảnh Quân miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích của nàng, lại chất vấn hỏi: "Vì sao hoàng hậu lại gây khó dễ với đại tỷ của nàng?"

"Theo cô biết, bà ta chưa đến mức gây khó dễ với Ninh vương phi đâu."

Cũng không có xung đột gì cả, huống chi Ninh vương phi, ngay cả vị cao thái phi làm mưa làm gió ở trong cung kia đều toàn gây sự trước mặt phụ hoàng chứ chưa bao giờ tìm Khương hoàng hậu gây phiền toái. Chỉ khi bà ta nhàm chán không có việc gì làm mới đi tìm Ninh vương phi gây khó dễ mà thôi.

Thân thể Chi Chi cứng đờ, trơ mắt nhìn cái hố ngay trước mặt, nàng không thể không nhảy vào.

Nàng không thể tiếp tục lừa hắn nữa, mỗi lời nói dối cuối cùng đều sẽ trở thành con dao hai lưỡi, lưỡi dao chĩa vào bản thân sẽ càng làm tổn thương chính mình.

"Hoàng hậu....Chuyện này nói ra rất dài, trong nhà ta có một vị đường muội tên là Cố Kiều, là con gái của Tam thúc. Không biết nàng ta làm sao quen được nhị hoàng tử, hơn nữa tình cảm của hai người bọn họ lại rất sâu đậm."

"Nhưng điện hạ cũng biết rồi đấy, Cố gia chỉ là một gia đình thương nhân, hơn nữa Cố Kiều còn ở chi khác, nếu như gả cho Nhị hoàng tử thì có hơi miễn cưỡng. Nàng ta sợ bị hoàng hậu trách tội cho nên giả mạo tên thành Cố Ninh Bình, cứ như vậy người bị trách tội chính là đại tỷ của ta."

Chuyện tiếp theo, không cần nói Thẩm Cảnh Quân cũng có thể đoán được.

Với tính tình của lão nhị, nhất định sẽ chạy đi tìm hoàng hậu nói chuyện. Thậm chí còn có khả năng khóc lóc cầu xin cưới cô nương kia làm hoàng tử phi. Mà hoàng hậu đương nhiên sẽ không để cho nhi tử ruột của mình cưới một nữ nhi thương nhân, vì vậy liền ban Cố Ninh Bình cho Ninh vương làm phi với ý định làm nhục nàng.

Chẳng trách lúc trước Lão nhị tự nhiên bị phái đi đất Thục giải quyết việc chung, hoá ra là do hoàng hậu sắp xếp.

Lúc trước Khương hoàng hậu và hoàng thượng nhất quyết phải gả con gái của một gia đình thương nhân làm vương phi của Ninh vương. Vốn dĩ lúc ấy đã thấy rất lạ, mặc dù Ninh vương hoang đường, cả tộc không ai muốn gả con gái cho hắn, thế nhưng hoàng tôn vương tử muốn cưới một nữ tử bình thường làm thê cũng không có vấn đề gì cả, cần gì phải chịu thiệt cưới thương hộ.

Bây giờ hắn đã hiểu lí do vì gì rồi.

"Vậy còn đường tỷ của nàng?"

"Không biết nữa." Chi Chi dứt khoát trả lời: "Cho nàng ta gả chồng thôi."

Thẩm Cảnh Quân trầm ngâm nhìn nàng, đoán: "Nàng ta gả chồng chắc có liên quan đến nàng phải không?"

Chi Chi dúi đầu chui vào l*иg ngực hắn, chỉ lộ ra phần gáy: "Điện hạ, mọi chuyện đều đã qua rồi."

Nàng như này chính là thừa nhận.

Thẩm Cảnh Quân không có ý kiến gì, chỉ ôm nàng bước lên bậc thang, đạp tung cánh cửa bị gió thổi tung, bước chân rất vững vàng, bước trên mặt đất trơn trượt mà không hề vấp ngã, vô cùng vững vàng.

Chi Chi có hơi ngưỡng mộ.

Bước vào phòng, Thẩm Cảnh Quân đặt nàng ngồi trên giường, xoay người thắp ngọn đèn gạch sáng rực một bên, ánh sáng rực rỡ chiếu sáng cả căn phòng: "Nàng ngã bị thương ở đâu?"

"Bị trật chân rồi." Chi Chi nhẹ giọng đáp: "Ta không có ngã."

Trên mặt đất đều là những bông tuyết mềm như bông, khả năng bị ngã cũng không lớn lắm.

Thẩm Cảnh Quân không nói nữa, từ trên giá sách lấy ra một hộp gấm, mở ra, bên trong có các loại thuốc mỡ, cúi đầu xuống nhặt lên.

Chi Chi ngồi một bên, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn. Thời điểm hắn rũ mắt xuống, dưới ánh đèn, lông mi như được đổ bóng, dịu dàng xinh đẹp khó tả, giống như một nam tử tuấn tú như ngọc bước ra từ một bức tranh cổ.

Cảm giác được ánh mắt của nàng, hắn không chút để ý hỏi: "Nàng nhìn gì vậy?"

Chi Chi cũng không biết chính mình lấy dũng khí ở đâu, mở miệng nói ra một câu kinh thiên động địa: "Nhìn vẻ đẹp trai của ngài."

"Điện hạ là nam nhân đẹp nhất ta từng thấy." Lời nói dễ nghe tức thời mở miệng: "Hơn nữa người cũng tốt, tính tình cũng tốt luôn, thân phận lại còn cao quý. Theo ta thấy, trên đời này không có ai đẹp như điện hạ cả."

"Nàng cho rằng nói vài câu dễ nghe là cô sẽ tha cho nàng tội không màng lệnh cấm chạy ra ngoài sao?" Thẩm Cảnh Quân khẽ cười, cầm thuốc mỡ đi tới: "Nàng quá ngây thơ rồi đấy."

Chi Chi có hơi chột dạ, vội vàng giải thích: "Hôm nay ta chạy ra ngoài là có nguyên nhân, không bằng điện hạ nghe ta nói xong đã rồi quyết định phạt hay không phạt?"

"Nói."

"Ta đi theo Lục Y học múa, vốn dĩ là muốn múa cho người xem coi như là quà sinh nhật dành cho điện hạ cho nên mới chạy ra ngoài." Chi Chi chớp mắt, kéo dài giọng nói làm nũng: "Kết quả còn chưa kịp chạy tới đã bị thương ở chân, không thể nhảy được nữa rồi."

"Điện hạ, ta đáng thương như thế ngài còn nỡ trách phạt ta sao?"

Nàng mở to đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng vào Thẩm Cảnh Quân, hy vọng người nam nhân trước mặt sẽ mềm lòng vì sự yếu đuối của nàng, nhưng Thẩm Cảnh Quân chỉ nói: "Cởi giày ra."

Chi Chi thất vọng phát ra một tiếng, nhìn đôi ủng da nai sừng tấm nhỏ nhắn mỏng manh dưới chân mình, đưa tay kéo ra, vì động tác quá thô bạo nên lại đυ.ng phải chỗ bị bong gân, nàng rêи ɾỉ đau đớn.

Chân nàng mang một đôi tất trắng tinh, đôi tất vừa vặn làm nổi bật đôi chân thon thả của nàng, Chi Chi rất có ý thức cởi tất ra, để lộ một bàn chân mịn màng như ngọc.

Ánh mắt của Thẩm Cảnh Quân bị đôi chân của nàng thu hút.

Nàng sinh ra đã xinh đẹp, đôi chân trắng không tì vết, hình dáng thon thả không hề khiến nàng trông gầy gò, ngón chân tròn trịa, sáng bóng, móng chân được cắt tỉa gọn gàng, bám vào ngón chân ngoan ngoãn, ngoan ngoãn nhìn vào vô cùng dễ thương..

Chưa kể làn da của nàng còn mềm mại và trắng trẻo, nhẵn nhụi không tỳ vết.

Hắn vẫn nhớ ngày đầu gặp nàng ở Ninh vương phủ, nàng đi chân trần trong nước, đôi chân đẹp đến nghẹt thở. Khi bước ra khỏi nước, nàng giống như một đoá sen ẩm ướt nở rộ trong hồ khiến cho lòng hắn say mê bất dắc dĩ để cho nàng đi chân trần suốt đoạn đường.

Ánh mắt hắn tập trung vào đôi chân nàng, thực ra chỉ kéo dài trong chốc lát, dù sao năng lực kìm nén của hắn rất đáng kinh ngạc, hắn lập tức quay mắt đi chỗ khác. Khi tâm trí bình tĩnh lại, không biết từ khi nào đôi bàn tay nóng bỏng đã ôm lấy chân nàng.

Chi Chi theo bản năng co chân lại, không khỏi bật cười: "Điện hạ, ta nhột quá."

Thẩm Cảnh Quân sắc mặt không thay đổi, nhẹ nhàng nói: "Chịu đựng, nếu không xoa dịu vết máu bầm, về sau nàng sẽ phải chịu khổ."

Những ngón tay của hắn đầy vết chai dày do luyện kiếm nhiều năm, khi cầm đôi bàn chân ngọc tinh xảo đó, hắn như chạm vào một tấm lụa đắt tiền nhất, không dám chạm mạnh vì sợ da nàng bị thương.

Chân Chi Chi mỗi khi đến mùa đông đều lạnh buốt, quần áo dày bao nhiêu cũng không che ấm nổi. Bây giờ được bàn tay ấm áp của hắn ôm, chỉ cảm thấy rất ngứa và có một cảm giác khác lạ, nóng bức đến từ lòng bàn chân lan ra cơ thể.

Hắn khẽ cử động ngón tay, cọ xát vào mu bàn chân của nàng, Chi Chi cảm thấy ngứa ngáy khó chịu đến mức gần như không thể thở được, nhưng lại không thấy động tác của hắn dừng lại, nàng không nhìn được cười nói: "Điện hạ, ngứa quá...."

Bầu không khí ái muội bị tiếng cười của nàng phá hủy, Thẩm Cảnh Quân lãnh đạm nhìn nàng, nhúng ngón tay vào thuốc mỡ rồi dùng sức xoa xoa mắt cá chân nàng.

Bây giờ không còn ngứa nữa, khi cơ xương cọ xát về phía sau, cảm giác đau đớn không kém gì khi vặn xoắn. Chi Chi từ nhỏ đã yếu ớt, thậm chí rất ít khi va chạm, làm sao có thể chịu đựng được loại đau đớn này. Lại có thêm nam nhân mình thích ngay bên cạnh, âm thanh cũng mềm nhũn thêm vài phần.

"Điện hạ nhẹ thôi, đau quá!"

Ngón tay của Thẩm Cảnh Quân dừng lại, sắc mắt âm trầm nói: "Im miệng!"

Chi Chi sửng sốt một chút, không hiểu sao người vừa rồi lại đột nhiên trở nên hung dữ: "Nhưng thật sự rất đau."

Thẩm Cảnh Quân vô cùng tàn nhẫn: "Vậy thì chịu đựng đi."

Hắn buông mắt cá chân của Chi Chi ra, đi thẳng tới chậu rửa mặt ở một bên, rửa tay rồi nhẹ giọng nói: "Tạm thời đừng đeo giày."

Chi Chi lấy tất đeo vào ngoan ngoãn ngồi ở trên giường chờ Thẩm Cảnh Quân rửa tay xong muốn cùng hắn nói chuyện mấy câu. Lại không ngờ tới nam nhân này vừa rửa tay xong liền bước ra ngoài.

Chi Chi triệt để bị hắn làm cho bối rối.

Đây là ý gì?

Nàng ở sau lưng gọi: "Điện hạ, người đi đâu vậy?"

Nhưng lại không nghe thấy tiếng trả lời, Thẩm Cảnh Quân chỉ đóng cửa lại ngay cả một ánh mắt cũng không cho nàng.

Chi Chi ngơ ngác ngồi trên ghế mềm, bắt đầu suy nghĩ xem mình đã làm sai điều gì mà lại xúc phạm hắn. Hắn bắt đầu tức giận hình như bắt đầu từ lúc nàng kêu đau, nhưng kêu đau thì sao chứ? Nhưng mà đau thật mà, đâu đến nỗi chỉ vì hai tiếng kêu đau đó mà làm tổn thương lòng tự trọng của hắn chứ?

Chẳng lẽ Thái tử điện hạ tự tin vào tay nghề của mình đến mức không cho phép người khác kêu đau một chút sao?

Chi Chi cau mày rơi vào trầm tư.

Thẩm Cảnh Quân đi ra ngoài, đi thẳng đến hồ suối nước nóng ở hậu viện. Trong hậu viện, hồ nước phủ đầy hơi nóng đang bốc lên, những bông tuyết bay bay rơi xuống, trên diện tích ba mét vuông không có tuyết.

Hắn đứng đó bình tĩnh lại một lúc nhưng lại cảm thấy cơ thể mình nóng đến mức muốn nổ tung, máu nóng dồn thẳng lên trán, hai mắt nóng rực dù thế nào cũng không thể tản đi hết.

Toàn thân trướng đến phát đau.

Nàng còn kêu đau sao? Lại không nghĩ tới bản thân hắn còn đau nàng.

Tất cả đều do hai tiếng kêu của nàng.

Đau thì đau, nàng lại còn kêu hai tiếng kia làm gì chứ? Hai tiếng kêu của nàng cất lên giống như kêu lên vì đang làm điều gì mờ ám, nghe thật quyến rũ khiến cho người ta nghe thấy không khỏi bồn chồn.

Thẩm Cảnh Quân xoay người đi vào phòng tắm ở một bên, thị nữ canh gác nhìn thấy hắn liền cung kính cúi đầu rời đi.

Chỉ một lúc sau, âm thanh ái muội mơ hồ phát ra từ trong phòng tắm truyền tới.

Tuyết càng rơi càng mạnh, những sợi tuyết bay như lông ngỗng, lặng lẽ rơi xuống đất. Gió bắc rít gào tán xạ một ít âm thanh giữa trời và đất, không để lại dấu vết.

Thẩm Cảnh Quân lần nữa đi ra khỏi phòng tắm, hắn đã thay xong quần áo, chiếc áo gấm màu đen viền bạc vô cùng sang trọng, tôn lên khí chất cao quý của hắn.

Sau khi giải tỏa xong, Thẩm Cảnh Quân cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều, hắn chợt nhận ra mình vừa rời đi vội vàng, điều này có lẽ khiến nàng cảm thấy bất an. Dù sao nàng ấy vẫn là một tiểu cô nương thiếu kinh nghiệm, có lẽ nàng ấy không thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra, cách duy nhất nàng ấy có thể biết là từ những gì ma ma giáo dưỡng dạy bảo cho nàng và cả đọc trong sách thôi.

Nhưng rốt cuộc nên làm gì đây? Sợ rằng nàng vô tội cái gì cũng không hiểu, cho nên mới ngây thơ hỏi hắn bị sao vậy?

Thẩm Cảnh Quân lắc đầu mỉm cười đi về thư phòng, mở cửa định đi vào, nhưng lại dừng lại, sắc mặt đột nhiên đen như đít nồi.

Trước thư phòng của hắn có một người nữ tử mặc váy hồng vũ đứng trước bàn đang cúi đầu nhìn cái gì đó, mái tóc đen xõa trên bàn, không nhìn rõ khuôn mặt.

Chiếc váy hồng vũ sặc sỡ không che được vai và eo, để lộ ra làn da trắng ngần nhưng dáng người lại mảnh khảnh và duyên dáng. Đáng tiếc, tư thế và hành vi như vậy đã khiến Thẩm Cảnh Quân phải cảnh giác.

Chưa kể tiểu cô nương ngồi trên ghế chạy mất đâu rồi.

Thẩm Cảnh Quân tức giận nói: "Ai cho ngươi vào đây!"

Người đang quay lưng bị tiếng quát làm cho giật mình, đột nhiên ngẩng đầu lên, vội vàng đóng đồ trong tay lại, lắp bắp nói: "Điện hạ... Điện hạ..."

"Chi Chi?" Thẩm Cảnh Quân sửng sốt, nhìn sắc mặt của nàng lại nhìn xuống trang phục của nàng, nghi hoặc một lúc mới cất giọng: "Sao nàng lại mặc như thế này?"

Vừa rồi tiểu cô nương được quấn trong bộ lông cáo màu trắng, hắn cũng không để ý bên trong nàng mặc gì, không ngờ lại là một chiếc váy như vậy, Thẩm Cảnh Quân cảm thấy việc mình vừa làm ban nãy uổng công rồi.

Chi Chi trên mặt đỏ bừng, nàng cúi đầu kéo vạt váy, lúng túng nói: "Ta... vốn dĩ muốn múa cho điện hạ xem, nếu điện hạ không thích thì ta....đi trước vậy."

Chân nàng vẫn còn đau, đi khập khiễng bước ra ngoài cửa.

Dù biết rõ đây là khổ nhục kế thế nhưng Thẩm Cảnh Quân vẫn mềm lòng, ôm lấy vòng eo thon gọn đặt người ngồi nên ghế: "Không cần rời đi, đêm nay ở lại đây."

"Điện hạ, như vậy không tốt nha...." Chi Chi chớp mắt.

"Nàng là thê thϊếp của cô, có gì mà không tốt?"

Thẩm Cảnh Quân hỏi ngược lại thấy nàng xấu hổ, hắn cũng không trêu chọc nàng nữa, chỉ nói: "Chân nàng bị thương không được vận động mạnh, ngày mai ta sẽ gọi người đưa nàng về cung. Mà nàng cũng không cần phải sợ, cô không cầm thú đến mức lợi dụng người ta khi đăng gặp khó khăn đâu."

Chi Chi ôm đầu gối, ngồi ở trên ghế ngẩng đầu nhìn hắn: "Điện hạ vì sao ban nãy lại tức giận? Có thể nói cho ta biết được không? Ta còn trẻ không hiểu chuyện, lại ngốc nghếch, luôn chọc giận điện hạ. Hy vọng điện hạ có thể thẳng thắn nói ra để cho ta sửa đổi."

Thẩm Cảnh Quân cảm thấy không được tự nhiên chỉ nói ậm ờ: "Về sau nàng sẽ hiểu."

"Ta không muốn sau này mới hiểu. Ta muốn biết bây giờ cơ." Chi Chi nắm lấy tay áo hắn: "Ta làm sai điều gì à?"

"Nàng không làm sai điều gì cả." Thẩm Cảnh Quân nhìn nàng thật sâu, nắm lấy tay nàng, thì thầm vào tai Chi Chi điều gì đó.

Chi Chi đột nhiên đỏ mặt.

Hắn khó có thể bình tĩnh nói: "Bây giờ nàng đã hiểu chưa?"

Tác giả có lời muốn nói:

Chi Chi: "Điện hạ, ta đau."

Thái tử: "Ta cũng đau."