Chương 17

Mọi người bình chọn để bọn mình sớm ra chương mới nha, mỗi cái bình chọn của các bạn là nguồn động lực để chúng mình ra nhanh chương! Cảm ơn mọi người rất nhiềuuu.

Thẩm Cảnh Quân nghe nàng nói chỉ cảm thấy nàng quá đơn thuần, nhưng hắn cũng không nhiều lời kẻo huỷ đi sự ngây thơ thuần khiết ấy. Dù sao hắn sinh ra ở hoàng thất, một người trong sáng không tì vết như vậy rốt cuộc cũng chẳng bao giờ thấy được.

Bước vào chính sảnh, Chi Chi được đặt lên ghế, Thẩm Cảnh Quân hai tay chắp sau lưng đứng đó, sắc mặt trở nên lạnh lùng, trên người cũng tản ra khí lạnh.

Chi Chi nuốt một ngụm nước bọt, cũng không dám để cho Ninh vương nhìn thấy chính mình, nàng sợ hãi vươn tay lôi kéo góc áo Thẩm Cảnh Quân.

Thẩm Cảnh Quân nhìn thấy đôi mắt to ngấn nước của nàng, biết nàng đang sợ hãi, đương nhiên sẽ không ép Chi Chi đối mặt với Ninh vương. Vì thế chỉ vào bình phong bên cạnh: "Vào trong ngồi đi".

Chi Chi bước từng bước nhỏ đi vào trong. Thẩm Cảnh Quân trong mắt không tự chủ ánh lên ý cười, lại rất nhanh liền biến mất, lạnh lùng nhìn bóng người từ ngoài cửa đang vội vã chạy vào.

Ninh vương vừa mới trên thân thể mỹ nhân ở hậu viện xuống, lúc vội vàng chạy tới trên người vẫn còn nồng nặc mùi son phấn, hắn lau mồ hôi trên trán: "Điện hạ, cuối cùng ngài cũng trở về rồi, làm ta lo lắng gần chết, lúc trưa ngài đi đâu vậy?"

"Ninh vương" Giọng nói Thẩm Cảnh Quân lạnh lùng, nhàn nhạt gọi hắn một tiếng.

Ninh vương nghe thấy điện hạ gọi xưng hô của hắn trong lòng đột nhiên cảm thấy chuyện không đơn giản. Bình thường điện hạ đều gọi hắn là hoàng thúc, chỉ khi hắn tức giận mới gọi Ninh vương. Chẳng lẽ hôm nay đã xảy ra chuyện gì khiến Thái tử tức giận sao?

Ninh vương thử thăm dò hỏi: "Điện hạ sao thế?"

"Lam thị sao vẫn còn chưa đến?" Sắc mặt Thẩm Cảnh Quân không thay đổi: "Kiêu ngạo thế này có phải là muốn cô đến tận nơi mời nàng ta đến không?"

Chi Chi nghe thấy hắn gọi Lam Hương Nhi, nàng giật mình ôm ngực, nhưng đầu óc lại bắt đầu xoay chuyển, nàng không biết Lam Hương Nhi đã làm gì khiến hắn tức giận như vậy. Hai người họ đang hợp tác lẫn nhau, nàng không thể để Lam Hương Nhi phải chịu lửa giận này. Chi Chi nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nàng vốn đang ngồi yên trên giường êm sau tấm bình phong, lúc này nàng rón rén bò xuống giường, kiễng chân bước ra ngoài.

Thẩm Cảnh Quân nhìn chằm chằm Ninh vương, khẽ cau mày một cái, Ninh Vương không nghe thấy được thanh âm từ phía sau bình phong truyền đến, nhưng hắn có thể nghe rõ ràng tiếng bước đi ra ngoài như kẻ trộm của nàng.

Thẩm Cảnh Quân nghĩ thầm chắc có lẽ nàng vẫn còn sợ, dù sao gặp chuyện kinh hãi như vậy, bản thân hắn cũng không để ý đến. Thế nhưng người ta là cô nương nuôi dưỡng ở khuê phòng, tiểu cô nương gò bó theo khuôn phép không thể không sợ hãi, cũng không thể tuỳ tiện vì mấy câu trấn an thì sẽ không còn tức giận nữa.

Chỉ là bây giờ thật sự không cần thiết phải nhiều lời với Ninh vương như vậy. Nếu hoàng thúc không vui, không chịu hoà ly chẳng phải hắn tự tìm đến phiền toái cho mình sao. Dù sao thì muội muội của vương phi cũng chỉ có một người, muốn tìm lại nàng dễ như trở bàn tay, suy nghĩ một chút, Thẩm Cảnh Quân cũng không ngăn cản nàng nữa.

Ninh vương nhìn thấy hắn nhíu mày, không biết tiểu thϊếp từ khi nào lại đắc tội với Thái tử, khiến người tức giận liền nơm nớp lo sợ nói: "Điện hạ bớt giận, ta sẽ kêu người đi thúc giục".

Bình thường Ninh vương có thể giả vờ làm hoàng thúc của hắn, nhưng khi Thẩm Cảnh Quân nổi giận, hắn đến cái rắm cũng không dám thả, vị thái tử gia này không phải nhân vật dễ đối phó.

Từ mười năm tuổi dưới sự khống chế của Khương Hoàng Hậu, lại có thể cướp đoạt một nửa quyền lực trong triều. Nếu ai dám chống đối đều bị hắn xử không nương tay, trong tôn thất* nổi tiếng là tàn nhẫn quyết đoán, đám thúc bá hoàng tộc bọn họ gặp phải vị thái tử gia này đều sợ hãi giống như một thằng ngốc.

*Tôn thất: Dòng họ của nhà vua

Thẩm Cảnh Quân không nói gì. Ninh Vương càng hoảng sợ hơn, không ngừng nháy mắt với người bên cạnh, bảo bọn họ nhanh chóng gọi Lam Hương Nhi.

Chi Chi từ chính sảnh chạy đến, đi chân trần chạy về phía viện của Lam Hương Nhi, lại trùng hợp đυ.ng phải Lam Hương Nhi đang chậm rãi đi tới: "Lam tỷ tỷ".

Lam Hương Nhi dừng bước lại: "Chi Chi?"

Chi Chi lôi kéo nàng cũng không rảnh để giải thích mọi chuyện, chỉ ghé vào tai nàng thấp giọng nói: "Thái tử điện hạ hình như rất tức giận, mặc kệ hắn hỏi cái gì, tỷ nhất định không được thừa nhận đấy!"

Lam Hương Nhi cúi đầu nhìn y phục rách rưới cùng vết tích trên người nàng, vị thái tử kia được ôm mỹ nhân vào tay lại còn tức giận sao?

Ma ma đến đón Lam Hương Nhi tâm tình không tốt, lạnh lùng nói: "Di nương nói gì với trắc phi đó? Thái tử còn đang chờ người ở chính sảnh, nếu như thái tử điện hạ tức giận, di nương liệu có thể đảm đương nổi sao?"

Lam Hương Nhi kéo Chi Chi sang một bên: "Ngươi về chỗ đại tỷ ngươi trước đi, ta không sao đâu".

Chi Chi nhìn bóng lưng của nàng, cắn chặt môi quay người chạy về viện của Cố Ninh Bình. Cố Ninh Bình ở trong phòng không ngừng trằn trọc, khó có thể an tâm,đi tới đi lui, thần sắc bất ổn.

Nghe thấy tiếng cửa phòng bị đẩy ra, nàng quay đầu trông thấy Chi Chi lao đến liền một tay kéo Chi Chi ôm vào ngực: "Chi Chi, muội trở về rồi".

Lúc nàng cúi đầu nhìn thấy trên người Chi Chi y phục tàn tạ, mắt liền nóng lên.

Chi Chi nắm chặt tay nàng, nhạt giọng nói: "Lâm Lang, ngươi dẫn người ra ngoài, ta có vài lời muốn nói riêng với đại tỷ".

Lâm Lang nhìn thấy dáng vẻ của nàng cũng giật nảy người, còn tưởng rằng nàng bị Ninh vương chà đạp, cũng không rời đi mà nói: "Tam tiểu thư, người xảy ra chuyện gì vậy?"

"Không sao". Chi Chi nhắm mắt lại: "Ngươi ra ngoài trước đi".

Lâm Lang không dám hỏi nhiều sợ nàng kích động nên dẫn người ra ngoài.

Cố Ninh Bình nắm lấy tay muội muội, cố gắng kìm nén nước mắt chảy xuống: "Chi Chi, muội..... Là tỷ có lỗi với muội".

Nếu như không phải vì nàng, Chi Chi cũng sẽ không cần làm của hồi môn tiến vào vương phủ, hiển nhiên cũng sẽ không phải làm chuyện này. Nếu như không phải vì cứu nàng, Chi Chi cũng sẽ không phải khó xử như vậy, làm đủ chiêu trò vì nàng.

Chi Chi nhìn cửa cắn chặt môi dưới, nhỏ giọng nói: "Đại tỷ, ta và thái tử điện hạ không có.....không có cái kia".

Cố Ninh Bình giật mình, nước mắt cũng ngừng rơi: "Cái, cái gì?"

"Ta...Lúc đầu Thái tử đem ta vào trong sơn động, hắn muốn làm....Nhưng mà ta sợ hãi".

Chi Chi nắm chặt nắm đấm, run giọng nói: "Ta thực sự rất sợ bản thân sẽ chết trong tay hắn cho nên ta lấy thuốc mê ra làm hắn ngất đi".

Chí Chi từ bên hông lấy ra một cái túi, run rẩy đưa cho Cố Ninh Bình, hương thơm phả vào mặt, Cố Ninh Bình lập nhận ra đây chính là hương thanh lệ mà Chi Chi cho mình mấy ngày trước.

Cố Ninh Bình cầm trong tay, nhìn Chi Chi một chút: "Muội bây giờ vẫn là một thân hoàn bích sao?"

Chi Chi nhẹ gật đầu, cẩn thận từng li từng tí nhìn Cố Ninh Bình: "Tỷ tỷ, có phải ta rất vô dụng hay không?"

Nàng cũng không ngờ đến bản thân tự nhiên sợ hãi, chủ yếu là do thái tử điện hạ khiêng nàng trên vai suốt chặng đường. Điều này để lại cho nàng ấn tượng quá sâu sắc, nam nhân như vậy thể lực có biết bao mạnh mẽ. Lúc đó hai mắt hắn đỏ hoe, Chi Chi cũng sợ bản thân mình sẽ chết trong sơn động kia.

Cố Ninh Bình nắm lấy tay nàng: "Chi Chi đã rất dũng cảm rồi, thế nhưng Chi Chi, thái tử ở nơi đó phải làm sao đây?"

Chi Chi cúi thấp đầu xuống, mặt giống như muốn vùi vào l*иg ngực của chính mình, nàng ủ rũ nói: "Ta, ta lừa hắn, hắn tưởng rẳng hắn đã ép buộc ta cho nên thái tử điện hạ rất áy náy, hơn nữa còn đồng ý với ta sẽ cứu tỷ."

Hiện tại nàng cũng không biết phải làm sao nữa, nhất thời sợ hãi làm ra chuyện này. Nếu như bị thái tử phát hiện, hắn nhất định sẽ tức giận. Lúc ấy vì để chứng minh là thật, nàng còn dùng tay làm cho hắn xuất ra, thậm chí còn cố ý lau vào quần áo của hắn, chính là vì để cho hắn biết bản thân đã làm gì nàng.

Chi Chi làm việc gì cũng kiên định, nhưng chỉ cần nhớ tới ngày đó trong cung, bộ dáng Trần ma ma trong lòng run rẩy sợ hãi. Còn có Ninh Vương hôm nay dáng vẻ khúm núm khi đối mặt với thái tử, có thể thấy được vị thái tử gia này nhất định không phải nhân vật dễ chọc. Nếu như hắn biết nàng đã lừa dối hắn bằng chuyện như vậy, cũng không biết nàng sẽ chết như nào.

"Chi Chi..." Cố Ninh Bình suy nghĩ: "Nếu như muội không theo hắn về đông cung, vậy thì cùng ta về nhà được không?" Như vậy, thái tử sẽ không thể phát hiện ra được nếu họ không gặp lại.

Chi Chi lắc đầu, bác bỏ ý kiến của nàng: "Đại tỷ, cứ như vậy hoà ly, nếu không có sự hậu thuẫn của thái tử, chúng ta trở về Cố gia sẽ ra sao?"

Cố Ninh Bình buông bả vai nàng ra, chán nản che mắt lại, dáng vẻ sa sút tinh thần. Bởi vì nàng gả vào vương phủ, Cố gia cũng được hưởng lộc không ít. Thậm chí huynh đệ nàng nhờ vậy mà được vào thư viện Thanh Sơn, mẫu thân được phong cáo mệnh. Ngày sau các thúc bá cũng được hưởng chỗ tốt này. Nếu như hoà ly trở về rồi lại không có ai che chở, gia tộc bị mất đi chỗ dựa tốt, bọn họ sẽ xử lý tỷ muội nàng ra sao đây?

Cố Ninh Bình không cần nghĩ cũng biết, bọn họ sẽ gả nàng cho một kẻ hèn mọn không thua kém gì Ninh vương làm kế thất. Thậm chí còn có thể bị giam trong trạch viện cả đời không được thấy ánh sáng mặt trời. Vì vậy các nàng hao tâm tốn sức tìm cách thoát ra còn có ý nghĩa gì nữa? Biện pháp duy nhất thì chỉ có Chi Chi tiến vào Đông cung.

Nàng vào đông cung, toàn bộ người Cố gia sẽ cho rằng đây hết thảy đều là ý chỉ của Thái tử. Thái tử thân phận tôn quý không thể so với Ninh vương, những người kia hiển nhiên sẽ không dám làm Cố Ninh Bình khó xử.

"Chi Chi, chúng ta phải làm sao đây?"

"Đi một bước nhìn một bước". Chi Chi thấp giọng nói.

Tỷ muội các nàng trên đời giống như bèo không rễ trôi dạt khắp nơi, chẳng biết được phía trước sẽ gặp phải điều gì, vượt qua cửa ải trước mắt mới là việc họ cần làm. Còn việc sau này binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn đều có cách cả thôi.

Chi Chi ngồi phịch xuống ghế, lại thở dài: "Cũng không biết Lam tỷ tỷ ở đó sao rồi".

Cố Ninh Bình nhìn nàng: "Nàng bị làm sao?"

"Muội không biết nàng đã làm gì". Chi Chi thở dài: "Thái tử hình như rất tức giận, vừa nãy đã truyền nàng đi qua đó, tỷ tỷ, Lam tỷ tỷ có phải sẽ xảy ra chuyện gì không?"

Cố Ninh Bình hơi ngơ ngác, đột nhiên đứng thẳng người lên: "Chi Chi, muội quay về phòng nghỉ ngơi đi, ta đi chính đường xem thử".

Ninh vương thân là hoàng thúc của Thái tử, hai người đã biết rõ nhau, thái tử có thể không cho Ninh vương mặt mũi. Thế nhưng nàng là Ninh vương phi, hoàng thẩm của thái tử, cho nên chắc cũng sẽ cho nàng chút mặt mũi. Hơn nữa còn có Chi Chi, thái tử đã biết thân phận của Chi Chi nhìn thấy nàng cũng nên có ba phần cố kỵ. Dù thế nào đi nữa thì còn nước còn tát.

"Tỷ tỷ, người cũng phải thật cẩn thận và bảo vệ tốt bản thân". Trong lòng Chi Chi cảm thấy bất lực, nàng không thể làm gì được, thậm chí chỉ vì để trốn tránh Ninh vương mà nàng còn không có cơ hội để cầu thay cho Lam tỷ tỷ. Một kẻ không có quyền lực trên đời có phải cũng chỉ có thể sống khốn khổ như này sao?

Nàng nhéo lòng bàn tay, nhìn bóng lưng Cố Ninh Bình đi ra ngoài, ánh mắt dần dần mơ hồ. Chỉ mong đại tỷ và Ninh vương có thể bảo vệ được Lam tỷ tỷ, mặc kệ nàng làm cái gì đều là vì bọn họ, vì kế hoạch này tiến triển thuận lợi.

Nếu Lam Hương Nhi là cái giá phải trả để nàng và đại tỷ rời khỏi Ninh vương phủ thì có lẽ Chi Chi sẽ không thể an tâm cả đời mất.