Chương 16

Mọi người bình chọn để bọn mình sớm ra chương mới nha, mỗi cái bình chọn của các bạn là nguồn động lực để chúng mình ra nhanh chương! Cảm ơn mọi người rất nhiềuuu.

Thẩm Cảnh Quân chỉ im lặng một lúc, Chi Chi sợ hãi nhìn hắn: "Ngươi, ngươi có phải định bỏ mặc ta phải không?"

Nàng khóc thương tâm thành tiếng: "Ngươi mau cứu ta, ta không muốn chết, ta rất sợ!"

"Sao ta có thể bỏ mặc ngươi được." Thẩm Cảnh Quân trấn an nàng: "Ngươi yên tâm, dù thế nào ta cũng sẽ cứu ngươi, chỉ là thân phận ngươi có hơi khó giải quyết để ta nghĩ cách xem nên làm gì."

Chi Chi bình tĩnh lại, nhỏ giọng nức nở, khóc thương tâm đến nỗi không có cách nào kiềm chế lại.

Trong đêm tối chỉ có hai người họ cùng nhau núp trong sơn động, Thẩm Cảnh Quân nhìn thấy dáng vẻ run rẩy kinh hoàng của nàng. Hắn mím chặt môi từ trên dưới đất nhặt lên áo của mình khoác lên bờ vai của nàng, che đi vết tích quần áo bị xé mở.

Lòng bàn tay xẹt qua áo ngoài, Thẩm Cảnh Quân cứng đờ một chút, hắn không xa lạ gì với thứ ướŧ áŧ nhớp nháp dưới tay, cho dù đã nguội hắn cũng có thể nhận ra đồ vật của chính mình.

Chi Chi quấn chặt bản thân vào áo của hắn, càng ngày càng thu mình về phía góc tường, lộ ra vẻ sợ hãi bài xích, những giọt nước mắt trong mắt tỏa sáng lạnh lùng dưới ánh trăng mỏng manh.

Thẩm Cảnh Quân cúi xuống thấp nhìn nàng: "Ngươi có cách gì không?"

Ngoại trừ biện pháp khiến cho Ninh vương và Ninh vương phi hoà ly, hắn mới có thể danh chính ngôn thuận mang cô nương này đi. Thế nhưng, hắn làm sao có thể huỷ đi chuyện nhân duyên của hoàng thúc và hoàng thẩm cho được, dù sao họ cũng là trưởng bối của hắn.

Chi Chi đương nhiên là có biện pháp, giả chết, trốn chạy, chủ ý của nàng có nhiều lắm nha. Nhưng mà nàng không thể nói, nếu như nói cho hắn biện pháp thì Đại tỷ của nàng phải làm sao, Lam tỷ tỷ làm sao bây giờ?

Chi Chi run run bờ môi: "Ta, ta không biết".

"Nếu như ngươi không có cách nào khác vậy thì gϊếŧ ta đi, ta không muốn ra ngoài phải mất mặt, cũng không muốn bị nhốt vào l*иg heo ngâm nước".

Chi Chi nghiến răng nghiến lợi, ôm chặt hai chân, thân thể vẫn không ngừng run rẩy, cảm xúc sợ hãi vô cùng chính xác: "Ngươi gϊếŧ ta đi, để ta không làm xấu mặt Đại tỷ ta, xấu mặt cha mẹ ta."

Nàng đang ép Thẩm Cảnh Quân phải ra quyết định, đồng thời cũng đang thăm dò thử cách làm người của hắn. Người trong thiên hạ đều biết thái tử mặc dù lạnh lùng, thế nhưng là một người quân tử quang minh lỗi lạc, chính trực. Hiển nhiên sẽ không đứng nhìn nàng chết, hắn sẽ nghĩ ra biện pháp để cứu nàng.

Mà nếu như hắn ở chỗ này cưỡиɠ ɧϊếp nàng và gϊếŧ người diệt khẩu, thì Đông Cung chắc chắn sẽ là một hố lửa khổng lồ. Chết ở chỗ này hay chết ở nơi đó đều không có gì khác biệt: "Ta sẽ không gϊếŧ ngươi và cũng sẽ không để người khác gϊếŧ ngươi".

Thẩm Cảnh Quân dừng một chút: "Ta chỉ hỏi một câu, ngươi có nguyện ý đến Đông cung không?"

Chi Chi thầm nghĩ, hiện tại thân phận nàng xấu hổ, cho dù có được đưa về Đông Cung thì cùng lắm cũng chỉ là một thị thϊếp vô danh, đương nhiên không thể đồng ý nhanh như vậy, nếu không ngày tháng sau này sẽ như thế nào?

Nghĩ như vậy, Chi Chi chớp đôi mắt ngấn lệ: "Đi.......Đông cung?"

"Dựa theo lễ chế, Đông cung trừ thái tử phi bên ngoài, danh phận thê thϊếp đều có mấy chục người". Giọng nói của Thẩm Cảnh Quân dường như sinh ra đã lạnh lùng, khi an ủi người khác cũng vậy: "Nếu ngươi theo ta về Đông Cung, ta sẽ phong ngươi là Phụng Nghi".*

*Phụng Nghi: Phong hào thê thϊếp của thái tử, đứng thứ năm.

Chi Chi cúi đầu, yếu ớt hỏi: "Phụng Nghi là cái gì? Hơn nữa, sao ta lại có thể đi theo ngươi chứ!"

"Ta sẽ nghĩ cách khiến cho hoàng thẩm và hoàng thúc hoà ly, sau đó sẽ đón ngươi vào Đông cung".

Thẩm Cảnh Quân im lặng một lúc cảm thấy bản thân phải chịu trách nhiệm, cũng không thể đứng nhìn tiểu cô nương vì hắn mà chết.

Dù sao hoàng thúc ngày thường phong lưu, có lẽ cũng không có tình cảm gì với hoàng thẩm cho lắm. Thật ra có cưới vương phi hay không kỳ thật cũng chẳng quan trọng, hoà ly nói không chừng còn khiến hắn ta cảm thấy bản thân được giải thoát.

Ngoài thân phận xấu hổ của Chi Chi ra, nàng dù sao cũng là thê thϊếp của hoàng thúc, nếu như tiến vào Đông cung được phân vị cao, khó tránh khỏi người bên ngoài suy đoán lung tung. Vì vậy, nàng chỉ có thể từ Phụng nghi cấp thấp nhất đi lên, sẽ không có ai chú ý.

"Hoà ly?" Chi Chi giống như bị khϊếp sợ nhìn hắn nói: "Đại tỷ ta là vương phi do bệ hạ sắc phong, nếu như hoà ly chẳng phải là kháng chỉ hoàng thượng sao?"

"Thánh chỉ muốn đại tỷ ngươi gả đi, đại tỷ ngươi đã gả, trong thánh chỉ cũng không có nói không cho phép đại tỷ ngươi hoà ly".

Thẩm Cảnh Quân giật giật khoé môi, hắn đối với cái gọi là kháng chỉ không có gì là tôn kính, dù sao cũng chỉ là ý tứ của Khương thị mà thôi, hắn kháng chỉ thì đã sao.

Chi Chi ngơ ngác nhìn hắn, nàng đột nhiên buông chân ra, lao tới ôm lấy chân Thẩm Cảnh Quân. Đầu gối nàng mềm nhũn quỳ xuống trước mặt hắn, khóc rất thảm thiết: "Thái tử điện hạ, van cầu ngươi giúp đại tỷ ta và Vương gia hoà ly đi".

Trong lúc nhất thời Thẩm Cảnh Quân không phản ứng kịp.

Chi Chi thấp giọng nghẹn ngào: "Ninh vương....Ninh vương hắn là một kẻ cυồиɠ ɖâʍ, đại tỷ ta bị hắn tra tấn từ trên xuống dưới không có chỗ nào lành lặn, nếu còn tiếp tục như vậy nàng sớm muộn gì cũng sẽ chết trong tay Ninh vương, cầu xin thái tử điện hạ cứu đại tỷ ta".

Thẩm Cảnh Quân sững sờ, trong đầu nhớ tới ngày hôm đó trong cung hình như Ninh vương phi xảy ra chuyện, cho nên gia quyến Ninh vương phủ mới chạy ra cản đường hắn. Không ngờ Hoàng thúc lại có sở thích đáng xẩu hổ như vậy!

Thẩm Cảnh Quân cau mày, một tay kéo Chi Chi từ dưới đất lên: "Lời ngươi nói là thật?"

Chi Chi khẽ gật đầu, xoắn hai ngón tay lại với nhau: "Là thật".

Thẩm Cảnh Quân liếc nhìn Chi Chi, không nhớ rõ vào ban ngày trên người nàng có dấu vết. Nếu hoàng thúc của hắn thật sự có sở thích như vậy, nàng làm sao có thể trốn thoát?

Chi Chi phát hiện ánh mắt của hắn đang nhìn nàng, mặt đỏ lên: "Ta, ta bởi vì đại tỷ luôn bảo vệ ta cho nên Ninh vương chưa từng nhìn thấy ta".

Thẩm Cảnh Quân hiểu ra, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả, người ta thân là tỷ tỷ nếu muốn có thể hy sinh thân mình vì muội muội, còn đám huynh đệ tỷ muội của hắn đều là sài lang hổ báo chém gϊếŧ lẫn nhau không có chuyện gì tốt. Nhưng như vậy cũng có thể nói, có thể xác định cô nương này là lần đầu tiên, trong lòng Thẩm Cảnh Quân càng áy náy tột độ: "Ta sẽ nghĩ cách".

Giọng điệu Thẩm Cảnh Quân ôn hoà đi: "Ngươi đi cùng ta ra ngoài".

Dưới chân Chi Chi như mọc rễ không nhúc nhích, Thẩm Cảnh Quân nghi hoặc nhìn nàng: "Sao ngươi lại không đi".

Sắc mặt Chi Chi khó coi giống như đang khóc, nàng khịt mũi, khàn giọng nói: "Ta sợ".

Nàng nói nhiều như vậy, Thẩm Cảnh Quân còn không nhận ra đây chính là nữ tử đã câu dẫn hắn ngay trước cỗ kiệu, tất cả là do giọng nói khàn khàn này, nàng khóc rất lâu cho nên đã sớm không nghe rõ giọng nói ban đầu.

Hơn nữa ngày hôm đó Chi Chi đã cố tình sửa lại giọng nói thành mềm nhũn kiểu mị, bình thường nàng cũng sẽ không nói giọng như vậy, cho nên dù không liên tưởng đến nhaucũng là chuyện bình thường.

Thẩm Cảnh Quân nắm lấy cánh tay nàng, giọng điệu cứng rắn: "Có ta ở đây sẽ không ai dám làm khó dễ ngươi".

Chi Chi cúi đầu nức nở một chút, quấn trong người bộ quần áo ngoại cỡ, nàng giống như một đứa trẻ ăn trộm quần áo của người lớn. Gấu quần áo bị cuốn xuống đất để lại dấu vết rõ ràng khiến nàng giẫm lên suýt nữa thì bị ngã.

Thẩm Cảnh Quân dừng bước, Chi Chi đang cúi đầu nên không để ý phía trước, đột nhiên đυ.ng vào lưng hắn, ngơ ngác ngẩng đầu lên, ôm lấy cái trán đau nhức: "Sao ngươi lại dừng lại?"

Thẩm Cảnh Quân cúi đầu nhìn dưới chân nàng, Chi Chi nhỏ giọng nói: "Không phải ta cố ý làm bẩn y phục của ngươi đâu, đợi ngày mai ta sẽ giặt sạch lại cho ngươi".

Thẩm Cảnh Quân không nói một lời, dùng ngón tay thon dài với những khớp nối rõ ràng kéo bộ quần áo lên nhét từ cổ áo vào, dưới chân liền trống rỗng, không còn kéo lê nữa. Nhưng khi Thẩm Cảnh Quân nhìn thấy đôi chân trần của nàng, hắn liền nhớ ra nàng không có giày, đã đi chân trần được một lúc rồi. Ninh Vương phủ đất nền đi lại dễ dàng, chân không thô ráp, nhưng ban đêm lại mát mẻ, đi chân trần chắc chắn sẽ lạnh.

Chi Chi lại không có cảm giác gì, chóp mũi tràn ngập mùi hương lạnh lẽo từ quần áo của nam nhân, nàng chưa từng ngửi thấy mùi hương này, cũng không đoán gia được đây là mùi gì, chỉ cảm thấy vô cùng dễ ngửi. Cũng không biết có thể xin cách điều chế hương để về tự điều chỉnh được không.

Thẩm Cảnh Quân cau mày không nhận ra. Hắn hỏi: "Chân có lạnh không?"

"Hả?" Chi Chi ngẩng đầu nhìn hắn, nháy mắt giống như không nghe rõ lời hắn nói.

Thẩm Cảnh Quân cũng không biết tại sao, trong lòng đột nhiên mềm nhũn, nàng vẫn là tiểu cô nương, không biết loại chuyện này nghiêm trọng như thế nào. Nàng cũng không có oán hận hắn, lúc này vẫn như cũ ỷ lại đi theo hắn.

Thẩm Cảnh Quân thở dài, che mắt đi đôi mắt của Chi Chi, lông mi dài cọ vào lòng bàn tay hắn, ngứa ngáy một chút, trong lúc nàng không để ý, hắn thừa dịp đưa tay còn lại ôm nàng vào lòng.

Chi Chi hoảng sợ trợn trừng mắt.

Thẩm Cảnh Quân chân dài đi về phía trước, một tay che miệng: "Ngoan, đừng dẫn người khác đến".

Vừa dứt lời, đã thấy có mấy người cầm đèn đi tới, nhìn thấy bóng dáng Thẩm Cảnh Quân, kinh ngạc kêu lên: "Thái tử điện hạ, thái tử ở chỗ này, mau bẩm báo vương gia, chúng ta đã tìm thấy người".

Thẩm Cảnh Quân: "........"

Chi Chi chớp chớp mắt, nhìn ánh đuốc sáng rực quay đầu vùi mặt vào trong ngực Thẩm Cảnh Quân, thân thể không khỏi run rẩy.

Thẩm Cảnh Quân môi mím chặt, cánh tay trấn an vỗ vỗ bờ vai của nàng, mặt không cảm xúc nhìn đám người kia: "Kêu Ninh vương và Lam thị đến tiền sảnh gặp cô".

"Trắc phi?" Quản gia cẩn thận từng li từng tí hỏi, không biết tại sao thái tử lại muốn gặp trắc phi mà không phải là vương phi.

Thẩm Cảnh Quân không để ý tới hắn, quản gia cũng không dám hỏi nhiều, cúi đầu khom lưng hành lễ hắn rồi nhanh chóng chạy đi thông báo cho Ninh vương.

Chi Chi trong ngực Thẩm Cảnh Quân thò đầu ra, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Lam tỷ tỷ sao vậy?"

"Lam tỷ tỷ?". Thẩm Cảnh Quân cười như không cười nhìn nàng: "Ngươi có quan hệ rất tốt với Lam thị sao?"

Chi Chi nhẹ gật đầu: "Lam tỷ tỷ là người tốt, nàng đối xử rất tốt với ta, còn giúp ta tránh khỏi Ninh vương".

Thẩm Cảnh Quân không khỏi bị sự ngây thơ của nàng thuyết phục. Lam Thị tâm cơ thâm trầm, hạ dược hắn rồi cố ý dẫn hắn đến hồ sen. Nói không chừng Chi Chi bị nàng ta lừa gạt. Thẩm Cảnh Quân vốn cho rằng Lam thị có ý đồ câu dẫn hắn, bây giờ hắn nhận ra nàng ta cũng có thể có ý đồ hãm hại Chi Chi.

Dù sao Chi Chi và Ninh vương phi rời khỏi Ninh vương phủ, Lam thị kia mới có thể ở trong phủ độc sủng. Chỉ sợ cái gọi là giúp nàng tránh khỏi vương gia cũng là vì để tranh thủ tình cảm của Ninh vương. Thế mà Chi Chi ngây thơ nghĩ rằng nàng là người tốt.

Chi Chi không đoán được mạch não của hắn, cũng không biết việc Lam Hương Nhi làm hôm nay đã đắc tội Thẩm Cảnh Quân nên chỉ thay Lam Hương Nhi nói vài lời tốt đẹp về nàng: "Khi hạ nhân vương phủ bắt nạt ta và đại tỷ, cũng chính là do Lam tỷ tỷ giúp chúng ta xử lý bọn họ".

Chi Chi nói: "Người khác đều nói Lam tỷ tỷ không phải người tốt, nhưng mà chính mắt ta nhìn ra được nàng không phải là người xấu".

————-

Tác giả có lời muốn nói:

Thái tử: Đừng dẫn người tới.

Chi Chi: Bọn họ đã tới....