Chương 14: Lại gặp mặt

Quách Phi khẽ hừ nhẹ một tiếng, “Thật đúng là “thoát thai hoán cốt*”. Trịnh Thanh Di, ghê gớm đấy.”

*Thoát thai hoán cốt: mang hàm ý cởi bỏ, thoát khỏi cái cũ, trở thành cái tốt đẹp hơn

Trịnh Thanh Di không muốn nói nhảm với bọn họ. Cô nói với Cao Hi: “Cậu phải nhớ kỹ, người duy nhất có thể giúp cậu chỉ có chính cậu.” Cô nói xong liền xoay người rời đi.

Dù sao bây giờ cũng không học chung một lớp, Trịnh Thanh Di không muốn có bất cứ giao thiệp gì với đám người Quách Phi.

Nhưng cô không ngờ tới chiều hôm sau ở nhà ăn, Quách Phi và Khâu Minh lại chủ động tìm tới cô. Bởi vì làm đề nên Trịnh Thanh Di đến nhà ăn muộn một chút, lúc này bên trong nhà ăn đã không còn bao nhiêu người.

Thế mà hai người này lại tới ngồi cùng bàn với cô. Khâu Minh ngồi đối diện còn Quách Phi ngồi ngay bên cạnh cô.

“Trịnh Thanh Di, chuyển sang lớp hai liền quên lớp bốn bọn tôi nhỉ. Bạn học cũ đều rất nhớ cậu đó.”

Khâu Minh ngồi đối diện nói: “Trịnh Thanh Di, giờ cậu và Phong Cảnh học chung lớp, “cận thủy lâu đài*” có vui không?”

*Cận thủy lâu đài: chỉ lâu đài gần bờ nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, thường dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên.

Trịnh Thanh Di yên lặng ăn cơm, làm bộ không nghe bọn họ nói gì.

“Đang hỏi mày đó, sao giống như người câm thế này?” Lời này là Quách Phi nói.

Trịnh Thanh Di đã ăn xong, cô bưng mâm đồ ăn đặt ở chỗ tái chế, rồi rời khỏi nhà ăn. Cô không nghĩ tới Quách Phi và Khâu Minh thế mà vẫn đuổi theo.

Lúc đi ngang qua phòng thí nghiệm, Quách Phi chạy lên trước ngăn cô lại, “Mẹ nó thật phiền phức?”

Quách Phi không nói hai lời trực tiếp túm tay cô, kéo vào phòng thí nghiệm, sau khi Khâu Minh tiến vào hắn liền dùng một chân đá cửa phòng lại.

Trịnh Thanh Di vặn cánh tay đang bị hắn túm ra, hỏi: “Hai cậu muốn làm gì?”

Quách Phi tiến đến, chỉ vào mũi cô nói: “Tao cho mày chút mặt mũi mà mày có thái độ gì vậy hả? Quên trước kia mày xấu như thế nào à?”

“Tôi còn phải làm bài tập, không có thời gian nói chuyện với các cậu.”

Trịnh Thanh Di muốn đi, Quách Phi liền ngăn cản, “Lão tử cho mày đi rồi sao? Cái đồ đê tiện như mày, lão tử tìm mày nói chuyện là cho mày mặt mũi đấy.”

Ở đâu? Tìm cô nói chuyện là cho cô mặt mũi, cô không phải một con “mẹ cóc ghẻ” sao?

Cô nghĩ tới kiếp trước bị hắn bắt nạt đủ kiểu, nghĩ tới mỗi ngày hắn dẫn đầu một đám bạn học vừa đập bàn vừa nói cô là “mẫu cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga”, không kiêng nể gì mà sỉ nhục cô.

Nghĩ tới quá trình vật lộn để thoát khỏi chứng rối loạn lo âu kia.

Chính là người hiện tại đang chỉ vào mũi cô, mắng cô là đồ đê tiện bởi vì cô không nói chuyện với hắn.

Hắn nói hắn cho cô mặt mũi, đến tột cùng là ai cho ai mặt mũi?

Trên bàn có một quyển sách bài tập không biết là ai để quên ở đây. Trịnh Thanh Di chậm rãi cuốn nó lại, nắm trong tay, xoay người lại, không hề do dự mà trực tiếp đánh vào mặt hắn, động tác quá lớn đến nỗi tay cô đều tê rần.

Quách Phi loại người chuyên bắt nạt kẻ yếu, muốn đối phó hắn nhất định phải so với hắn ác hơn.

“Cậu chắc không biết, tôi chịu đựng cậu lâu lắm rồi!”

Quách Phi bị đánh đến choáng váng, vẻ mặt không dám tin nhìn cô.

“Mày dám đánh tao?”

Trịnh Thanh Di thẳng lưng, “Đúng vậy, tôi đánh cậu thì thế nào?”

“Ha hả.” Quách Phi không thể tin được, cười châm biếm, “Mày mẹ nó còn dám đánh tao.” Hắn kinh ngạc vì bị Trịnh Thanh Di đánh, còn chưa phục hồi lại tinh thần.

Khâu Minh cũng không nghĩ tới Trịnh Thanh Di sẽ ra tay, hắn cũng ngây người vài giây, chờ định thần lại, hắn lập tức tiến lên giữ chặt Quách Phi, “Anh Phi, thôi bỏ đi, chúng ta đi trước.”

Hành động của Khâu Minh nằm ngoài dự đoán của Trịnh Thanh Di, loại người chuyên tiếp tay cho giặc thế mà còn sợ Quách Phi đánh cô? Nhưng mà Trịnh Thanh Di nghĩ lại liền hiểu, Khâu Minh đối với những cô gái xinh đẹp luôn luôn có thái độ khá tốt.

Quả nhiên, con người đều là thực tế như vậy, cô trở nên xinh đẹp, loại người như Khâu Minh này cũng nguyện ý chiếu cố cô.

Quách Phi đang nổi nóng, “Đồ đê tiện này vừa mới đánh tao, làm sao tao bỏ qua được?” Hắn giãy khỏi tay Khâu Minh, “Hôm nay lão tử không dạy dỗ mày, mày liền không biết hai chữ Quách Phi viết như thế nào phải không?”

Quách Phi một bên kéo tay áo một bên hung tợn nói. Kỳ thật Trịnh Thanh Di hiện tại không sợ hắn, sau khi lớn lên trải qua quá nhiều chuyện, những chuyện lo lắng sợ hãi khi còn niên thiếu đối với cô bây giờ đều không tính là cái gì cả. Loại người như Quách Phi chỉ cần hảo hảo giáo huấn một trận, tỏ ra tàn nhẫn hơn so với hắn là có thể chế trụ hắn.

Tuy nhiên Quách Phi còn chưa kịp động thủ, cánh cửa dẫn đến kho thiết bị bên trong phòng thí nghiệm đột nhiên bị ai đó đá văng.

Tiếng động quá lớn làm mấy người đều theo bản năng nhìn sang, liền thấy một nam sinh giống như vừa mới tỉnh dậy với đôi mắt còn ngái ngủ từ bên trong đi ra.

Quách Phi và Khâu Minh nhìn nhau một cái, bọn họ hiển nhiên cũng biết người này.

Nam sinh kia đi ra, không khí dường như trong nháy mắt bị ngưng tụ.

Quách Phi hầu kết gian nan lăn một chút mới phát ra âm thanh, “Anh…… Phong, sao anh lại ở chỗ này?” Quách Phi chào hỏi, ngữ khí không ngang ngược giống như đối với Trịnh Thanh Di, thanh âm mơ hồ còn có chút nịnh nọt, đầy mùi lấy lòng.

Chó điên đi thẳng về phía Quách Phi, không nói hai lời đã trực tiếp đá vào người hắn, làm cho Quách Phi bị ngã trên mặt đất. Chó điên lại đi tới túm lấy cổ áo của hắn ném vào tường, lại nhấc chân lên hung hăng đá vào bụng hắn, chỉ nghe được Quách Phi kêu lên một tiếng, sau đó đau đến cau mày, không thốt ra được tiếng nào.

Lúc này thiếu niên nóng nảy mới lạnh lùng nói một câu, “Cãi cọ ầm ĩ, không phải mày rất có bản lĩnh sao?”

Khâu Minh bị dọa cho sợ nhưng cũng rất nhanh phục hồi lại tinh thần, hắn đem Quách Phi đau đến mức lăn trên mặt đất đỡ dậy, dùng gương mặt tươi cười nói: “Anh Phong, thực xin lỗi, chúng em không biết anh ngủ ở bên trong, chúng em đi ngay bây giờ đây.”

Khâu Minh đỡ Quách Phi rời đi, chó điên chậm rãi nghiêng đầu nhìn qua, hắn cười như không cười nhìn cô, “Lại gặp mặt.”

Trịnh Thanh Di: “……”

Trịnh Thanh Di thiếu chút nữa không thở nổi, cô cười gượng nói: “Sắp đến tiết tự học rồi, mình phải về trước chuẩn bị một chút.”

“Đứng lại!”

Trịnh Thanh Di thân thể cứng đờ, cô cắn cắn môi, xong đời, sao lại đυ.ng phải hắn a.

Trịnh Thanh Di chỉnh lại sắc mặt một chút, lúc này mới quay đầu đối mặt với hắn, “Cậu còn có chuyện gì sao?”