Nhưng lúc này Trịnh Thanh Di lại không thèm để ý đến những lời độc địa của hắn, cô đang suy nghĩ nên làm gì bây giờ. Hay là dứt khoát “đạp đổ cái vò mè” này đi, cô cũng không tin không còn ai có thể trị được cái bên biếи ŧɦái này.
Nhưng nếu làm lớn chuyện này thì cô được lợi gì chứ? Làm hắn bị đuổi học, làm hắn phải rời khỏi nơi này, nhưng nếu thật sự chọc tức hắn, lỡ hắn trả thù biếи ŧɦái hơn nữa thì sao? Vốn dĩ hắn chính là một con chó điên không phải sao?
“Thực xin lỗi, không thể làm cho cậu vừa lòng.” Cô nhỏ giọng nói, mơ hồ còn lộ ra sự tự trách vì không thể lấy lòng người, “Nhưng mà thật sự mình đã học rất lâu, mình cảm thấy bài nhảy này rất đáng yêu, ai cũng muốn trở nên dễ thương trước mắt người mình thích mà, chỉ là mình lại không biết cậu không thích.” Cô cắn môi vẻ mặt ủy khuất, ngước nhìn hắn.
Phải làm sao bây giờ, động phải tên chó điên này tuyệt đối không có kết cục tốt a. Nhìn tên nam sinh vừa nãy là biết. Thế mà cô còn nhảy cái điệu nhảy não tàn đó, hình như làm tâm trạng của hắn càng không tốt, cô sẽ không bị hắn trói vào cây cột rồi ném phi tiêu vào mặt thành cái sàng chứ?
Cái này đúng là “thông minh quá bị thông minh hại”.
Cái tên biếи ŧɦái này, cô tột cùng đã rước phải vận xui gì mới đυ.ng phải hắn.
Chó điên xoay người ngồi vào ghế, hắn nhìn về phía cô, mặt mày vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng khi nhìn vào đôi mắt đỏ hoe kia của cô, lông mày hắn hơi nhíu lại một chút.
Giờ phút này Trịnh Thanh Di hai mắt đỏ hoe, nước mắt trong suốt lấp la lấp lánh, tựa hồ sắp khóc đến nơi. Cái này không phải là giả bộ, hiện tại cô thật sự rất muốn khóc.
Nhưng ánh mắt của hắn cũng không dừng lại trên mặt cô quá lâu, rất nhanh cong môi cười một tiếng, lười nhác dựa vào trên ghế, hướng cô ngoắc ngoắc ngón tay, “Lại đây.”
Nụ cười này của hắn chắc chắn không có ý gì tốt, nhưng Trịnh Thanh Di cũng không có lựa chọn nào khác, cô ngoan ngoãn đi qua, ngồi xổm bên người hắn với vẻ mặt ngoan ngoãn, “Sao vậy?”
Hắn đột nhiên nhích lại gần một chút, vươn tay nắm lấy cằm cô, nâng mặt cô lên.
“Bài nhảy này là vì tôi mà học?” Hắn hỏi.
Trịnh Thanh Di: “???”
Thanh âm của hắn thực nhẹ làm cho Trịnh Thanh Di vô cùng kinh ngạc. Giọng điệu dịu dàng ôn nhu này là sao?
Nhưng vẻ mặt của hắn thì vẫn như cũ, rõ ràng vẫn là cái loại “Tôi là người xấu, đừng có giỡn mặt với tôi”, cho nên Trịnh Thanh Di cũng không dám nghĩ nhiều, cô vội vàng gật đầu, “Mình học đã lâu.”
“Học đã lâu mà học thành như vậy?”
“……” Trịnh Thanh Di xấu hổ cười cười, “Khả năng là do mình không có thiên phú.”
Trịnh Thanh Di thật cẩn thận nhìn vẻ mặt của hắn, cô không biết mấy câu tán gẫu này có phải là khúc nhạc dạo trước khi bùng nổ hay không.
Hắn còn cười, “Mặc dù cô nhảy rất xấu, nhưng miễn cưỡng coi như lấy lòng tôi.”
Hả?
“Là có ý gì vậy?” Trịnh Thanh Di vội vàng hỏi.
Hắn buông cằm cô ra, nặng nề dựa vào phía sau, “Cho nên…… cô có thể đi rồi.”
Trịnh Thanh Di: “????”
Ý là muốn thả cô đi sao?
“Sao? Còn muốn ở lại chơi với tôi sao?”
Trịnh Thanh Di như hít phải khí lạnh, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn như cũ vô cùng thân thiện, còn không quên biểu đạt sự quan tâm đối với hắn, “Vậy mình đi trước đây, cậu nhớ phải ăn cơm nhé.”
Thẳng đến khi Trịnh Thanh Di đi ra khỏi tiệm cơm vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng được. Thật sự cứ như vậy rời đi. Nguy hiểm thật, làm cô sợ bóng sợ gió một hồi. Cô không biết nam sinh trộm đồ của chó điên cuối cùng sẽ bị xử như thế nào, cô không cứu nổi người khác, có thể tự cứu lấy chính mình đã tốt lắm rồi.
Cô ở trong lòng thầm cầu nguyện, đừng bao giờ gặp lại tên biếи ŧɦái chết tiệt này nữa.
Trịnh Thanh Di đoán chó điên hẳn là không biết cô học lớp nào, nói cách khác chỉ cần không đυ.ng phải hắn ở trong trường học thì giữa bọn họ liền không xảy ra việc gì.
Cao nhị đã bắt đầu có tiết tự học buổi tối, buổi chiều thời gian dư lại cũng không nhiều lắm, nên Trịnh Thanh Di không về nhà ăn cơm. Cơm nước xong còn thời gian có thể làm đề. Vốn dĩ lúc trước cô vẫn thường xuyên đi ra ngoài trường học ăn, nhưng từ lần đó đυ.ng phải chó điên cô không dám lại đi nữa, mỗi chiều đều ngoan ngoãn đi ra căng tin trường học, cơm nước xong liền trở về ngoan ngoãn học bài.
Cũng thật may mắn, cô không hề đυ.ng phải chó điên.
Từ nhà ăn về phòng học phải đi qua tòa nhà thí nghiệm, hôm nay Trịnh Thanh Di đi qua đây thì đột nhiên nghe thấy có người kêu cô.
Cô quay đầu lại, liền thấy một thân ảnh mũm mĩm đang đứng ở góc tường chỗ tòa nhà thí nghiệm. Trịnh Thanh Di liền đi qua chào hỏi cậu, “Cao Hi?”
Cao Hi từ trên xuống dưới đánh giá cô, “Cậu…… Thay đổi thật nhiều.”
Trịnh Thanh Di cười, “Là thay đổi rất nhiều.”
“Đã quen với lớp mới chưa?”
“Cũng đuợc, còn cậu thì sao, mấy người kia còn bắt nạt cậu không?”
Cao Hi cúi đầu xuống không nói gì. Trịnh Thanh Di nhìn biểu hiện của cậu liền minh bạch, cô thở dài, “Cao Hi, cậu càng lùi bước thì bọn họ càng được đà lấn tới thôi.”
“Thật ra cũng không bị bắt nạt nhiều như thế.” Cậu cười ngượng nghịu.
“Yo, anh Hi đang nói chuyện với ai đây!” Có một nam sinh chạy tới khoác lấy vai Cao Hi, sau đó ánh mắt dừng ở trên người Trịnh Thanh Di, nhìn chằm chằm một hồi lâu, ngay sau đó như là hiểu ra cái gì, hắn tức khắc mở to hai mắt, “Mẹ nó…… đây…… đây là Trịnh Thanh Di?”
Người đến là Khâu Minh, người thích cấu kết với Quách Phi bắt nạt cô.
“Mẹ nó! Thật đúng là Trịnh Thanh Di a. Lúc trước có người nói có một vị mỹ nữ lớp ta chuyển sang lớp hai. Tao còn nghĩ thầm, mấy đứa rời lớp bốn toàn là “khủng long” làm gì có mỹ nữ nào. Trịnh Thanh Di, thật đúng là nhìn không ra a.”
Khâu Minh vừa nói xong, không biết thấy được ai, hắn hướng người nọ vẫy tay, “Anh Phi lại đây, mau đến xem xem đây là ai.”
Đi tới đúng là Quách Phi, “Làm sao vậy?”
Khâu Minh chỉ vào Trịnh Thanh Di, như thể phát hiện ra chuyện gì lạ, “Nhìn đi, có thể nhận ra đây là ai không?”
Quách Phi chăm chú nhìn vào Trịnh Thanh Di, sau đó ánh mắt kinh ngạc giống như Khâu Minh lúc nãy, “Trịnh Thanh Di?”
Khâu Minh cười ha hả, tiếng cười chói tai lại làm người ghê tởm, “Không nghĩ tới phải không?”
--------------------------------------
Nếu bạn thấy truyện hay hãy vote, để lại bình luận ở bên dưới và đề cử cho truyện để ủng hộ mình nhé! Xin cảm ơn <3