"Nơi chúng ta xuất phát là cảng Southampton, nó là thành phố cảng của Anh quốc, cũng là một trong mười thành phố cảng lớn nhất. Mà hiện tại chúng ta đang ở là eo biển, ân... Đại khái là cái eo biển hình tay áo, nó chính là eo biển nổi tiếng rần rần ở Anh quốc, eo biển...."
Cũng không có việc gì làm, Đường Triều đứng dậy đi tới chỗ cột buồm. Dõi mắt trông về phía xa, bắt đầu công việc phát sóng trực tiếp.
Cũng hên là cái nhẫn có công năng tiêu âm, bằng không các thuyền khách nhìn thấy cậu cứ đứng ở chỗ này lầm bầm làu bầu nói không ngừng, nhất định sẽ bị coi là thằng điên đang nói sảng!
..................
"Chủ bá, đừng có bịa chuyện nghiêm túc như vậy được không?"
"Ha ha, còn eo biển của Anh quốc nữa chứ, chủ bá thật đúng là càng chế càng nghiêm túc!"
"Ta cười sắp chết rồi! Chủ bá quá đáng yêu!"
"Diễn viên quần chúng cũng đều rất chuyên nghiệp, diễn nét mặt vui vẻ, hưng phấn rất giống thật đó!"
"Ta đã tinh tế quan sát không thể không nói, chủ bá cung cấp đạo cụ thật tinh tế a! Mọi người nhìn dây thừng nằm trên mặt đất kia đi, nó là dây thừng thiệt đó!"
............
Đường Triều nhìn làn đạn không ngừng lập loè chạy, cũng vô cùng bất đắc dĩ.
Thân là một chủ bá vừa mới nhận việc, cậu thật sự không biết nên nói cái gì, cũng không thể hỏi mấy cái câu hỏi không có dinh dưỡng như mọi người đã ăn cơm chưa, ăn cái gì đi!
Còn việc bàn tán về mấy sự kiện nổi tiếng gần đây của Hoa Hạ tinh hả, cậu hoàn toàn không biết mấy chuyện đó a! Vì không để cho không khí bị co cứng nhàm chán, cậu đành phải quay chung quanh giới thiệu một chút về Titanic thôi!
May mắn là công việc trước kia của Đường Triều tương đối thanh nhàn, khi không có việc liền thích xem một ít sách thượng vàng hạ cám!
Bằng không...... Cậu cũng chỉ có thể cùng người xem mắt to trừng mắt nhỏ.
"Thời gian không còn sớm! Các người xem thân ái, chủ bá phải off đi ăn cơm! Chúng ta một giờ sau gặp lại nha!" Đường Triều nhìn thời gian một chút, liền nói với phòng phát sóng trực tiếp.
Nhiệm vụ của cậu là ở trên Titanic đủ sáu ngày, trong sáu ngày này cũng chỉ có thể off 1 tiếng để về thế giới hiện thực mà thôi.
Cậu cần phải ra ngoài nói chuyện với bà một chút mới được.
Bằng không, một thiếu niên xanh tươi mơn mởn lại đột nhiên biến mất ở trong phòng, cũng rất là rùng rợn đó!
Còn việc mỗi ngày phát sóng trrực tiếp ít nhất 10 tiếng....
Ừ, cái này dễ ẹc! Cùng lắm thì một hồi lúc ngủ cậu cũng mở hệ thống phát sóng trực tiếp luôn!
..................
"Chủ bá rất không chuyên nghiệp, làm gì thì cũng phải đi một vòng quanh thuyền lớn một vòng cái đã chứ!"
"Đúng vậy! Chủ bá uống đỡ một bình dịch dinh dưỡng lót bụng không được sao?"
"Di? Vị tiểu thư hồi nãy không tồi nha, chủ bá mau chạy nhanh lại đằng kia xem đi!"
"Chủ bá có thể nhặt cọng dây thừng kia lên không? Ta muốn nghiên cứu một chút."
"Chủ bá đừng đứng ở boong tàu mãi vậy, đi vào trong thuyền nhìn một cái đi!"
............
Mọi người vừa nghe Đường Triều nói muốn offline liền sôi nổi yêu cầu.
Mà Đường Triều đầu tiên là cho bản thân một cái đại đặc tả. Sau đó khóe miệng nhướng lên mỉm cười, cuối cùng không cút nào lưu tình trực tiếp bấm vào nút tắt.
............
Trong lòng mặc niệm rời khỏi, khi mở mắt ra, Đường Triều phát hiện bản thân lại đang ở trong phòng ngủ nhỏ của nguyên chủ.
Duỗi thân duỗi tay một chút, sau đó nhanh chóng thay quần áo đi ra khỏi phòng.
...............
"Bà!" Đường Triều khi ra tới, Đường Kim Tú đang cầm một kiện tây trang mao nhung màu nâu cẩn thận may vá.
Hiện tại khoa học kỹ thuật phát đạt, Hoa Hạ Tinh dân nhóm cũng đều thói quen công nghiệp hoá trang phục. Quần áo rách? Cùng lắm thì bỏ, dù sao một bộ quần áo bình thường vô cùng rẻ !
Quần áo dùng thủ công may vá giống như vậy càng ngày càng ít!
Khu Khánh Hoa vốn là khu dân nghèo nổi tiếng, mà tìm Đường Kim Tú may vá quần áo cũng phần lớn là gia đình nghèo khổ, căn bản là kiếm không được bao nhiêu tinh tệ! Đường Kim Tú chính là dựa vào từng đường kim mũi chỉ cực khổ đem nguyên chủ nuôi lớn.
"Triều Triều, sao con không ngủ thêm một chút đi?" Đường Kim Tú nhìn thấy Đường Triều vội vàng cắn đứt chỉ sau đó đứng lên hỏi.
"Bà! Con hôm qua chỉ là hơi choáng váng đầu một chút thôi, bây giờ tốt hơn rồi! Bà cũng đừng lo lắng quá." Đường Triều bước lên trước giữ chặt đôi tay Đường Kim Tú, ấn bà ngồi xuống ghế nghiêm túc nói. Đường Kim Tú nghi ngờ nhìn cậu.
"Thật sự tốt!" Đường Triều gật đầu thật mạnh, vô cùng khẳng định.
"Cho dù đã tốt, con cũng nên về phòng nằm lên giường nghỉ ngơi thêm đi." Đường Kim Tú nghĩ nghĩ, vẫn là mở miệng nói.
Đường Triều......
Được rồi, cậu bị gõ một gậy vào đầu chắc là trong lúc nhất thời cũng không thể tốt hơn được.
Không muốn bàn lại vấn đề này, Đường Triều vội vàng nói sang chuyện khác nói: "Bà, con đã suy nghĩ nghiêm túc rồi. Con sắp vào cao tam, nếu mà cứ như vậy mãi cũng không được. Vì tương lại sau này, con muốn nghiêm túc học tập, sau đó thi đậu vào một trường đại học thật tốt."
"Triều Triều con thật sự nghĩ như vậy sao?" Đường Kim Tú kinh ngạc nói, Đường Triều sau khi bị đập một gậy xong tính tình trở nên ôn hòa hơn nhiều, bây giờ vậy mà còn muốn học tập thật tốt?
Phải biết rằng, trước kia Đường Triều không phải chỉ một lần nói muốn thôi học muốn đi tiểu hành tinh nào đó làm công kiếm tiền đâu..
"Bà, con đã trưởng thành rồi!"
"Hảo hảo, yêu thích học tập rất tốt! Triều Triều của chúng ta cố gắng học tập, nhất định thi toàn quốc xong sẽ đậu vào một học viện quân sự! Học viện cơ giáp cũng không tệ, nghe nói sau khi tốt nghiệp căn bản không cần lo lắng đường ra!" Đường Kim Tú vui vẻ nói, cũng không hề rối rắm, Triều Triều có thể hiểu chuyện là tốt rồi!
"Cho nên...... Bà,con bây giờ muốn bế quan học tập, từ nay về sau ban ngày con sẽ không ra khỏi cửa nữa. Bữa tối sẽ đi ra một chút, bà yên tâm trong phòng ngủ con sẽ chuẩn bị đủ dịch dinh dưỡng!" Đường triều nói thẳng mục đích của mình ra.
"Hảo hảo! Triều Triều yên tâm, bà tuyệt đối sẽ không quấy rầy con học tập." Đường Kim Tú trả lời vô cùng dứt khoát.
Vậy mà một chút nghi ngờ cũng không có! Cứ như vậy liền dễ dàng đồng ý rồi. Xem ra trong lòng Đường Kim Tú, Đường Triều có thể thành tài còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác.
Đường Triều trong lòng có chút len men, sau đó liền cúi người ôm Đường Kim Tú một cái.
"Bà, bà tốt quá đi!"
............
Đường Triều chỉ ở trong hiện thực ngây người chừng mười phút, liền trở về thế giới Titanic.
Hiện tại đã là buổi tối, các thuyền khách đã trở về khoang thuyền của mình. Trên boong tàu chỉ còn lại vài tốp năm ba người đứng hóng gió.
Đường Triều ngồi dựa vào cột buồm ngồi xuống, suy nghĩ rất nhiều.
Còn cỡ bốn ngày nữa thuyền mới chìm, thời gian còn rất đầy đủ. Chờ thuyền chạy đến bắc Đại Tây Dương, mình chỉ cần tìm được ông thuyền trưởng, sau đó nhắc nhở ổng, chắc là sẽ ngăn cản được việc chìm thuyền mà ha?
Một trận gió biển thổi quá, Đường Triều nắm thật chặt đơn bạc áo khoác.
Gió thổi...... Thật đúng là lạnh căm căm, bất quá còn có thể chịu đựng. Xem ra, ngốc ở boong tàu ngủ mấy đêm, chắc là có thể chịu đựng được.
Nếu mà lạnh không chịu nổi, cùng lắm thì đổi chiến trường chiến đấu thành hành lang khoang thuyền là được rồi.
Nhìn nhìn thời gian, Đường Triều lại lần nữa mở phòng phát sóng trực tiếp.
...............
"Ha ha, chủ bá, ngươi thật đúng là đúng giờ!"
"Chủ bá thay quần áo rồi?"
"Ta nói nè chủ bá, ngươi như thế nào còn ở trên boong tàu? Thật đúng là vị trí một chút cũng không thay đổi mà!"
"Phối hợp diễn đâu hết rồi? Sao mà còn có mấy người vậy nè?" Như thế nào liền thừa này mấy cái?"
"Chủ bá thật đúng là chuyên nghiệp!"
"Chủ bá đừng nói là ngươi tính ở trên boong thuyền ngủ một đêm luôn nha?"
...............
Đường Triều nhìn nhìn làn đạn, hiện tại còn được mười người xem, rất là quen mắt, ân...... Vẫn là mấy người ban đầu đó, thiếu mất hai người .
Đường Triều nghiêng người thay đổi tư thế, sau đó nhìn vào giao diện phát sóng trực tiếp cười nói: " Người xem may mắn nào đó ơi! Xin chúc mừng bạn! Đáp đúng rồi!"
...............
"A a a! Sẽ không thật ngủ một đêm đi?"
"Chủ bá, ta không muốn nói chơi như vậy đâu a!"
"Chủ bá, gió thổi ngươi có cảm thấy lạnh hay không a? Nhanh nhanh đứng dậy đi
"Đường Tam Tam! Boong tàu này, biển rộng này! Tính luôn lúc trước chúng ta đã xem tổng cộng 7 tiếng rồi đó!"
"Chủ bá, chúng ta còn có thể vui vẻ làm bằng hữu hay không?"
............
Đường Triều nhìn làn đạn trên giao diện, nhịn không được nở nụ cười.
Cảm giác có người cùng mình nói chuyện phiếm cũng không tệ.
Sau đó liền ra vẻ trầm ngâm nửa ngày, nói: "Ngoan ngoãn chút nào! Ngày mai ta sẽ dẫn mọi người đi kiến thức phong thái của con thuyền mộng ảo này!"
Ngay sau đó liền tắt âm đi, nhắm mắt đi ngủ.
"A a a......"
Trên làng đạn là một trận kêu rên.