Chương 29: Trung khuyển tiến hóa sử (2)

Thủ lĩnh băng trộm nổi tiếng bình thường bạo ngược không ngớt hiện tại đã bị chỉnh đốn không có tính khí.

Một tiếng trả lời qua loa bình tĩnh như thế, nếu như là bình thường hắn sớm đã mang theo kích quang thương bắn phá, nhưng mà lại bị thanh niên trước mắt bơ lâu như vậy mới thu được một tiếng trả lời không dễ chút nào, trong lòng Đông Kình Trạm vẫn có chút tia nhảy nhót.

Sau khi cảm giác được tâm tình trong lòng mình không bình thường, thủ lĩnh băng trộm vẻ mặt có chút cứng ngắc.

Thanh niên mang vẻ mặt nghi hoặc nhìn hắn chăm chú một lát, phát hiện người này một câu đều không nói, liền lập tức quay đầu tiếp tục thí nghiệm của hắn.

Mà thủ lĩnh băng trộm thật vất vả mới tìm về cảm giác bình thương, nhìn cái đầu đen thui trước mặt, chỉ cảm thấy một luồng oán khí dân lên trong lòng, trên không ra trên dưới không ra dưới, khó chịu cực kỳ.

Khả năng là có chút kích động, hơn nữa vết thương vốn nghiêm trọng, thủ lĩnh băng trộm của chúng ta rất không hăng hái hai mắt biến đen hôn mê bất tỉnh.

Chờ lần thứ hai hắn tỉnh lại, cái chân phải nguyên bản còn lành lặn cũng bị băng bó dày thêm một tầng vải, giờ khắc này bản thân hành động liền có chút khó khăn.

Mà ban đầu có chút đói bụng liền cảm thấy bụng trướng, nhìn thấy lọ dinh dưỡng ném ở bên cạnh, Đông Kình Trạm mắt lóe lên một cái.

"Ngươi là ai, nơi này là nơi nào?", Đông Kình Trạm tỉnh lại có vẻ trấn định một chút, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm bóng lưng vẫn bận rộn kia.

Một trận yên tĩnh.

Không ngoài dự đoán, thanh niên lần này đồng dạng ngay cả quay đầu cũng không có, cũng không biết là thật không nghe thấy hay là hoàn toàn lơ mình.

Đông Kình Trạm đen mặt muốn nhỏ ra nước.

Tuy rằng trong lòng nổi giận phừng phừng, thế nhưng bởi vì thân thể mình không thể nào nhúc nhích, bây giờ chỉ có thể dựa vào trợ giúp của thanh niên trước mắt, Đông Kình Trạm cân nhắc một hồi, chỉ có thể âm thầm đem cục tức trong lòng nuốt xuống.

Khóe miệng Đông Kình Trạm lộ ra một nụ cười hung tàn, những món nợ này đợi sau khi hắn thoát khỏi nguy hiểm có thể chậm rãi tính toán!

Bởi vì thanh niên trước mắt không phản ứng mình, Đông Kình Trạm chỉ có thể dựa vào quan sát của bản thân để phán đoán tình cảnh bây giờ, trong đầu yên lặng tính toán thời gian đội quân Tinh Tế tìm kiếm hắn.

Bất tri bất giác, bầu trời nãy còn sáng đã tối lại.

Mà bên trong phòng thí nghiệm đột nhiên phát sinh một trận âm thanh bén nhọn.

Ánh mắt Đông Kình Trạm lóe lệ quang, bắp thịt khắp thân đột nhiên căng lên.

Hắn đề phòng nhìn về hướng phát ra âm thanh, phát hiện lại là một cái hộp cũ nát.

Từ trước tới nay chưa từng gặp qua đồ vật rách nát như vậy, Đông Kình Trạm nguy hiểm híp mắt lại, suy đoán công dụng.

Có thể hay không là đồ vật để liên lạc Tinh Tế quân?!

Đôi mắt đen của Đông Kình Trạm chậm rãi giăng đầy tơ máu khϊếp người. Hắn nhịn đau đớn khắp cơ thể bản thân, chuẩn bị chỉ một chút hành động không đúng nào liền gϊếŧ chết thanh niên trước mắt!

Ngay thời khắc Đông Kình Trạm vô cùng sốt sắng, thanh niên bận rộn trước mắt bỗng nhiên dừng lại động tác của mình.

Hắn hướng hộp sắt kêu to không ngừng kia vỗ vỗ, sau đó âm thanh chói tai kia liền im bặt.

Sau đó Đông Kình Trạm thấy cảnh tượng thanh niên mặt mày xám xịt lục tung tùng phèo lên.

Thần kinh của Đông Kình Trạm lập tức căng lên, thời khắc thanh niên xoay người tìm đồ thần kinh hắn liền căng thẳng tới cực điểm!

.......Trong phòng thí nghiệm lại một trận im lặng.

Đoạn Tĩnh Triết thấy người lúc nãy nằm ngay đơ đã tỉnh lại, mặt không có cảm xúc lấy thuốc dinh dưỡng của mình mới lấy đặt vào tay hắn, xoay người tiếp tục nhào tới bàn thí nghiệm của bản thân.

Lúc xoay người, Đoạn Tĩnh Triết đơ mặt trong đầu lóe qua mấy ý nghĩ.

...... Thuốc dinh dưỡng giống như không đủ.

...... Tiền cũng không đủ.

Đoạn Tĩnh Triết mặt không cảm xúc trừng mắt nhìn, quyết định ngày mai ra ngoài giao công việc, sau đó đi mua một hồi.

Đặt một thông báo mới cho cái đồng hồ báo thức mới vừa dùng vật liệu bỏ đi làm ra, Đoạn Tĩnh Triết tiếp tục tập trung vào công việc của chính mình.

Mà tâm tình Đông Kình Trạm vào thời khắc này phức tạp cực kỳ.

Vừa nãy vốn đã chuẩn bị nếu người này lấy ra vũ khí gì liền lập tức gϊếŧ chết người này, ai biết hắn lục tung một hồi lấy ra lại là...... thuốc dinh dưỡng.

Thân thể sau khi thả lỏng, thân thể Đông Kình Trạm vốn đầy vết thương giờ khắc này càng đau.

Cảnh giác trong lòng tản đi còn lại chỉ còn lúng túng.

Đông Kình Trạm cũng không phát hiện, vừa nãy thời khắc thấy thuốc dinh dưỡng đó, đề phòng cùng hoài nghi vẫn tồn tại đã hoàn toàn biến mất không còn tăm tích.

Nắm trong tay lọ thuốc dinh dưỡng phủ đầy bụi không biết đã để bao lâu, Đông Kình Trạm lần đầu tiên yên lặng chuyển mắt xuống dưới đáy lọ dinh dưỡng, hắn muốn kiểm tra một hồi cho chắc.

"Đến ngày 1 tháng 11 năm 9812 Tinh Tế lịch."

Đông Kình Trạm yên lặng nhìn đồng hồ đeo tay năng lực trí tuệ của mình một hồi: "Ngày 2 tháng 11 năm 9812."

.........

Sờ cái bụng đang bồn chồn của mình, Đông Kình Trạm hơi có chút táo bạo đem thuốc dinh dưỡng đặt ở bên cạnh.

......Người này rất nghèo.

Đông Kình Trạm đưa ra một kết luận như vậy.

Đem cử động vừa nãy của thanh niên thu vào mắt, Đông Kình Trạm giờ mới biết đồ vật lúc nãy kêu không ngừng là cái gì.

Thuần túy là có tác dụng nhắc nhở sao?

Nhìn phòng thí nghiệm rách nát này, cùng y phục rách rưới của thanh niên kia, Đông Kình Trạm có chút nôn nóng không tên.

Thực sự là nghèo chết rồi.

Có đầu óc đều không có tiểu tử nghèo.

Tức giận nhìn chằm chằm thuốc dinh dưỡng quá thời hạn kia một chút, cuối cùng Đông Kình Trạm vẫn uống nó.

Tiểu tử này nghèo như vậy, tiết kiệm khó khăn như vậy.

Là một người chưa bao giờ lãng phí lương thực đầu lĩnh siêu trộm, Đông Kình Trạm dứt khoát kiên quyết uống hết.

Thế nhưng kết quả có chút tạm được.

Theo thân thể cường tráng như trâu của đầu lĩnh siêu trộm ăn đồ ăn hết hạn sẽ không có vấn đề gì, thân thể tự nhiên sẽ tiêu hóa hết. Nhưng hiện tại, Đông Kình Trạm bởi vì rơi khỏi giáp máy mà thân thể thương tích khắp người, nội tạng cũng không chịu nổi trình độ xung kích kiểu này.

Năng lực chống đỡ không bằng lúc trước.

Thế là, đầu lĩnh siêu trộm của chúng ta chịu khổ bị sốt rồi.

"Cảnh báo, HP của nhân vật mục tiêu quá thấp, mời khẩn cấp xử lý!"

Đoạn Tĩnh Triết mơ mơ màng màng bị màn hình đỏ cộng thêm chữ hiệu ứng đánh thức từ trong thí nghiệm ra.

Đoạn Tĩnh Triết mơ mơ màng màng sửng sốt một hồi, rồi mới từ tường giao diện trong đầu biết được vừa nãy mình cho bệnh nhân uống thuốc dinh dưỡng quá thời hạn.

Mặt không hề có cảm xúc trừng mắt nhìn, trong ánh mắt lộ ra một tia hổ thẹn.

Lưu luyến nhìn bàn thí nghiệm của mình một chút, Đoạn Tĩnh Triết tiếp tục lục tung tùng phèo lên, lần này vận may hắn tốt hơn, tìm được một vỉ thuốc hạ sốt.

Lau đi lớp bụi che phía trên, rốt cuộc thấy được chữ viết trên đó.

"Đến ngày 3 tháng 4 năm 9811 Tinh Tế lịch."

Đoạn Tĩnh Triết lặng lẽ một lúc, trong ánh mắt để lộ ra một tia mê man.

.....Quá thời hạn.

......Hơn nữa còn một năm rưỡi.

Đoạn Tĩnh Triết trên mặt đầy tro bụi vô cùng xoắn xuýt.

Đi ra ngoài mua thuốc ---- không thể làm thí nghiệm.

Dùng thuốc quá thời hạn này ----- nằm ngay đơ đó có thể sẽ chết.

Sau khi đấu tranh kịch liệt trong đầu một phen xong, Đoạn Tĩnh Triết nháy mắt một cái, chần chờ một chút, cuối cùng vẫn là quyết định đi ra ngoài mua một chút thuốc.

Cổ họng Đông Kình Trạm như bị thiêu vậy, đau rát, khô khốc dị thường.

Thân thể cực không thoải mái hắn cố gắng mở mắt ra, muốn uống một chút nước.

Nhiệt độ thân thể có chút cao khiến thần trí hắn không rõ lắm, vật thể trước mắt có chút nhòe.

Nhưng hắn một lần lại một lần kiểm tra toàn bộ phòng thí nghiệm.

Con mắt đen bóng lạnh lẽo hoàn toàn, như băng động tĩnh mịch.

Trong phòng không có ai.

Yên lặng một lúc, Đông Kình Trạm có chút tức giận, chết tiệt, người chết đi nơi nào rồi!

Hắn tức giận nhìn phòng thí nghiệm trước mắt, chờ cái người đáng chết kia trở về, hắn nhất định đem hắn đánh đến sưng mặt sưng mũi mắt nổ đom đóm!

Con mắt khô khốc cực kỳ, mí mắt có chút chịu không được nữa.

Thế nhưng đầu lĩnh siêu trộm tức giận vẫn cố chấp mở to hai mắt đã hoàn toàn mơ hồ, chờ người kia trở về, cố gắng đánh một trận.

Vui mừng chính là, tại thời điểm hắn muốn chịu không nổi nữa, cái tên tiểu tử nghèo muốn ăn đòn kia rốt cuộc trở về.

Mơ mơ hồ hồ nhìn cái bình ghi là thuốc hạ sốt, Đông Kình Trạm mất ý thức suy nghĩ cuối cùng trong đầu là, mụ đản, cái này chưa hết hạn đi!

Đoạn Tĩnh Triết có chút hổ thẹn nhìn ánh mắt mang trọng bệnh như muốn ăn thịt người nhìn mình chằm chằm, không tự nhiên buông mắt xuống.

------Ăn đồ hết hạn dẫn đến vấn đề sốt cao, bản thân nhất định sẽ bị ghi hận đi.

Đoạn Tĩnh Triết áy náy muốn giải thích với hắn, thế nhưng vì bản thân từ trước tới nay ít nói, không có giao lưu cùng người khác, vì lẽ đó trong khoảng thời gian ngắn căn bản không biết làm sao mở miệng.

Ngay lúc này, người bị hại hôn mê bất tỉnh.

Vốn không biết nói cái gì Đoạn Tĩnh Triết nhìn thấy tình cảnh này nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

------- Không cần giải thích, thật tốt.

Đoạn Tĩnh Triết dùng tốc độ mình cho là nhanh nhất đem thuốc hạ sốt tiêm cho Đông Kình Trạm đang mê mang, nhìn cảnh báo không ngừng lấp lóe trong đầu không ngừng chậm rãi nhạt màu bớt, Đoạn Tĩnh Triết nháy mắt yên tâm.

----- Rốt cuộc không chết được.

Chờ Đông Kình Trạm lần thứ hai tỉnh lại, nhìn thấy vẫn là cảnh tượng bất biến cố định như trước, thanh niên quần áo chật vật hai tay linh hoạt nhanh chóng lắp ráp các linh kiện trên bàn.

Đông Kình Trạm liếc về lọ thuốc hạ sốt trống không trên đất, không biết tại sao, hắn mất công sức mới lấy đến được, sau khi nhìn rõ hạn sử dụng trên đó, Đông Kình Trạm thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này ánh mắt Đông Kình Trạm lầ thứ hai chuyển qua trên người thanh niên đang bận rộn kia, nhìn y phục có chút rách rưới, hắn nôn nóng bĩu môi.

Thật nghèo!