Vương Đại Xuyên hừ lạnh một tiếng, nói: "Không cần, trước đây Đường Ngọc Nhi cũng hứa sẽ không đem đồ trong nhà cho đi nữa, nhưng hôm nay nàng thế mà đến tiền của đứa trẻ cũng lừa đi, tặng cho nhi tử nữ nhi của ngươi xem bệnh, một khi đã như vậy, vậy làm nàng trở về thế dưỡng hài tử đi.”
Trần Tế Chi vừa rồi đã kể rõ ngọn nguồn sự việc cho Vương Đại Xuyên, Vương Đại Xuyên lúc này mới hiểu ra tại sao Trần Tế Chi lại nổi giận như vậy. Trong lòng hắn cũng đầy lửa giận.
Đường mẫu không cam lòng buông tha, nói: "Vậy con của đệ đệ sinh bệnh, nàng là cô cô đi thăm hỏi không phải là lẽ đương nhiên sao? Các người hà tất phải bắt bẻ chuyện này?"
"Cùng một ngày, cháu gái của ta rơi xuống nước hôn mê bất tỉnh, tại sao nhà ngươi không có ai đến thăm hỏi?" Trần Tế Chi hỏi lại.
Đường phụ và Đường mẫu bị hỏi đến á khẩu không trả lời được.
Cuối cùng, thấy thái độ kiên quyết của nhà họ Vương, Đường phụ sĩ diện, ném lại một câu "Các người đừng hối hận", liền túm Đường Ngọc Nhi, người không chịu đi, rời đi.
Đường Ngọc Nhi còn có bốn đứa con nhỏ, không thể thiếu cha mẹ. Nàng không tin nhà họ Vương sẽ thực sự bỏ con dâu này! Nàng chờ nhà họ Vương đến cầu xin!
Vương Đại Xuyên và Trần Tế Chi nhìn theo ba người nhà họ Đường rời đi, cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng của ba người họ, hai người mới thấy vai mình nhẹ nhõm hẳn đi.
Chờ Vương Khúc trở về, mới phát hiện không khí trong nhà khác lạ, muốn tìm người hỏi một chút, tìm một vòng mới phát hiện không có bóng dáng Đường Ngọc Nhi, "Nương, nương có thấy Ngọc Nhi không?"
Trần Tế Chi đang bận việc, tay khựng lại, "Nương đã đuổi nàng về nhà."
"Cái gì! Nương không phải nói nàng mang tiền về cho nương thì nương sẽ không đuổi nàng đi sao? Nương nói chuyện không giữ lời!" Vương Khúc hét lên.
Trần Tế Chi liền múc một gáo nước tạt vào người Vương Khúc, "Ta làm sao sinh ra đứa con trai như con! Con cũng cút đi, đi nhà họ Đường, đi lo cho cuộc sống của Đường Ngọc Nhi, coi như đời trước Trần Tế Chi làm chuyện xấu, đời này mới gặp báo ứng!"
Trần Tế Chi thực sự cảm thấy thất vọng và buồn lòng. Khi mang thai đứa con đầu lòng, đúng lúc chiến loạn xảy ra. Bà mang thai con cùng Vương Đại Xuyên một đường chạy nạn, cha mẹ của họ đều qua đời trên đường vì không chịu được gian khổ.
Vương Khúc được sinh ra trên đường chạy nạn, lại là sinh non. Mọi người đều cho rằng đứa nhỏ này không thể sống nổi, nhưng qua nhiều lần hôn mê, nó lại kiên cường tỉnh lại. Cho đến khi triều đại mới thành lập, cả dòng người di cư đến Mộc Nguyên thôn, hai người họ cũng mang theo con trai định cư tại đây.
Vì đứa nhỏ này đi theo họ chịu nhiều khổ cực, từ khi sinh ra đến giờ chưa hưởng một ngày sung sướиɠ nào. Từ nhỏ đến lớn, bệnh tật liên miên, suýt chút nữa khiến bà và Vương Đại Xuyên hao tổn tâm trí. Cuối cùng, sau bao gian khổ, nó trưởng thành, đến ngày có thể thành gia lập thất, hai người vui mừng nhìn thấy một người con dâu , hy vọng người nữ tử này có thể giúp Vương Khúc dựng vợ gả chồng.
Nhưng đứa con trai nghịch tử này, chỉ ham mê nhan sắc, coi trọng vẻ đẹp vô dụng của Đường Ngọc Nhi. Gia đình Đường Ngọc Nhi nổi tiếng trọng nam khinh nữ trong thôn, mọi người lo lắng nếu cưới Đường Ngọc Nhi sẽ mâu thuẫn không rõ ràng với nhà họ Đường, nên không ai muốn cưới nàng, cứ kéo dài thời gian.