Chương 34

Đường phụ mới ra khỏi cửa, nghe được lời nói của Đường mẫu, bước chân dừng lại, ánh mắt căm phẫn nhìn Vương Thành."Nhà các ngươi có ý gì, nữ nhi của ta gả cho nhà ngươi làm trâu làm ngựa, giờ các người lại muốn hòa ly với nó, thật là táng tận lương tâm!"" Đường mẫu ngồi dưới đất vỗ đùi kêu khóc.

Vương Thành bất mãn, bực mình lẩm bẩm: "Nhà ta vốn muốn hưu thê, vì thanh danh của con gái nhà ông nên mới chọn hòa ly."

Đường phụ nghe rõ mồn một.

"Lên, ngươi ở chỗ này kêu có ích lợi gì? Còn không bằng qua đi nhìn xem rốt cuộc là chuyện như thế nào." Đường phụ bực quát lên.

Hàng xóm xung quanh tụ tập xem náo nhiệt, xì xào bàn tán không biết chuyện gì đang xảy ra. Đường phụ và Đường mẫu mặt mày cau có đi theo sau Vương Thành.

Vào đến nhà Vương, hai người liếc mắt nhìn thấy Đường Ngọc Nhi đang ngồi dưới đất, trên mặt dính đầy máu.

"Vương gia các người quá đáng!" Đường phụ đứng sau Đường Ngọc Nhi, lớn tiếng quát.

"Ngươi đến rồi vừa lúc, đem con gái ngươi mang về đi, từ khi về đây, nàng chỉ mang theo một bộ quần áo, chúng ta đã cho nàng biết bao nhiêu bộ mới và một đồng bạc, chờ hạ ký thư hòa ly, từ đây hôn nhân hai bên sẽ chấm dứt." Vương Đại Xuyên không hề bị khí thế của Đường phụ dọa nạt.

Đường gia toàn gia đều là bắt nạt kẻ yếu.

Đường phụ tưởng đánh đòn phủ đầu, nhưng không ngờ đối phương không tiếp chiêu, hắn trầm mặc một chút, "Rốt cuộc vì lý do gì, nhà ngươi muốn hòa ly, cũng phải cho chúng ta một lý do chứ."

"Hơn nữa con gái ta gả cho nhà ngươi nhiều năm như vậy, sinh bốn đứa con, không có công lao cũng có khổ lao, các ngươi hòa ly liền hòa ly, thật vô tình!"

"Câm miệng!" Trần Tế Chi đứng ra, "Các ngươi còn có mặt mũi nói loại lời này!Từ khi nàng gả đến nhà chúng ta, chưa từng trải qua bất kỳ việc nặng nào. Ra ngoài nhìn xem nhà ai con dâu như con gái các người, da thịt mịn màng thế?"

"Đúng, nàng là sinh bốn đứa con, nhưng nàng nuôi dưỡng sao? Bốn đứa con này là do ta và lão nhân trong nhà chia đồ ăn cho chúng nó ăn."

"Ngay cả như vậy, các người còn muốn xúi khiến nàng mang hết đồ đạc trong nhà này về nhà bà, bất kể là ăn, mặc, dùng, chỉ cần các người coi trọng, đều bắt nàng mang về."

"Ngay cả tiền cứu mạng của cháu gái nhà ta, các người cũng dám nuốt trôi! Hóa ra nhà ta đây là nuôi dưỡng cả nhà già trẻ các người đúng không? Nếu ta đã nuôi dưỡng, vậy các người hãy gọi tôi một tiếng cha mẹ, quỳ xuống mà dập đầu đi."

"Loại con dâu này, ai muốn thì lấy, dù sao nhà ta là trèo cao không nổi, hôm nay này muốn thư hòa ly, các ngươi không cần, chúng ta đây liền viết hưu thư, tóm lại chỉ một câu, mang theo con gái quý giá của các người cút xa một chút, đừng đến làm tai họa cho nhà ta nữa!"

Vương Thanh Mạn đứng ở cửa thầm vỗ tay cho Trần Tế Chi, một phen này phát ra, thật tuyệt vời!

Hàng xóm xung quanh nhà họ Vương mấy năm nay đều biết Đường Ngọc Nhi là người như thế nào, hiện tại tất cả đều đứng về phía nhà họ Vương.

Ba người nhà họ Đường lâm vào cảnh tứ cố vô thân, sắc mặt tái mét.

Đường mẫu không cam lòng, nói: "Lại không phải chúng ta bắt con bé đưa về đây, con bé muốn hiếu kính với cha mẹ, chúng ta không thể ngăn cản được."

Trần Tế Chi nói: “Vậy tốt quá! Các người hãy mang người về, để nàng về nhà hiếu kính hai người.”

"Đại Xuyên, chuyện này là Ngọc Nhi làm không đúng, chúng ta ngồi xuống nói chuyện cho rõ ràng, ta bảo đảm sau này nàng không như vậy nữa. Tục ngữ nói "Ninh hủy một tòa miếu, không hủy một cọc hôn". Đôi phu thê kia tình cảm tốt như vậy, ngươi nhất quyết phải làm cho bọn họ chia tay, đối với cả hai đứa đều không tốt. Ngươi thấy có đúng không?" Đường phụ cảm thấy trong chuyện này thái độ của Vương Đại Xuyên là quan trọng nhất, vì ông là chủ gia đình.