“Cha ơi, con dâu thật sự biết sai rồi, các người đừng đuổi con đi!”
“Mạn Nhi! Kỳ nhi! Nam nam, Dao Dao, nhanh lên, cầu xin gia gia nãi nãi cho bọn họ không cần đuổi nương đi. Nương đi rồi, các con sẽ không có nương nữa!”
Vương Thanh Mạn lôi kéo ba đứa trẻ, “Đừng đi, nếu lần này không cho nương một bài học, về sau nương vẫn sẽ như trước kia, bất kể thứ gì tốt đều đưa cho con của cữu cữu, chúng ta cái gì cũng không có.”
“Kỳ nhi, không phải muốn đi học sao? Nếu nương vẫn đem tiền đều cho đi, sẽ không có tiền đi học. Cho nên nghe tỷ tỷ, đừng nhìn, chúng ta đều đi, gia gia nãi nãi sẽ xử lý.”
Ba đứa trẻ nhìn Đường Ngọc Nhi đang kêu rên, lại nhìn Vương Thanh Mạn. Những biến đổi trong nhà khiến cho suy nghĩ của chúng nghiêng về phía Vương Thanh Mạn. Quan trọng hơn nữa, Đường Ngọc Nhi và Vương Khúc không phải là cha mẹ đáng tin cậy. Họ chỉ biết sinh con chứ không biết nuôi dạy. Khi Vương Thanh Mạn lớn lên một chút, cô đã giúp đỡ chăm sóc Kỳ Kỳ. Sau đó, khi Nam Nam và Dao Dao sinh ra, cũng là cô mang theo và thậm chí tắm rửa cho Dao Dao.
Vì vậy, thực ra tình cảm của bọn trẻ dành cho Đường Ngọc Nhi còn không bằng dành cho Vương Thanh Mạn.
Cuối cùng, ba đứa trẻ bị Vương Thanh Mạn dắt đi, không hề để ý đến Đường Ngọc Nhi đang kêu khóc thảm thiết.
Vương Đại Xuyên và Trần Tế Chi là vợ chồng nhiều năm, tự nhiên có sự ăn ý mà người khác không có. Chỉ một ánh mắt của Trần Tế Chi, Vương Đại Xuyên đã hiểu ý đồ của bà.
Im lặng phối hợp.
Đúng là lần này Đường Ngọc Nhi cũng nên được giáo huấn. Lúc trước thương cảm cho nàng là một người tốt, gả cho gia đình mình lại phải chăm sóc đứa con trai bệnh tật không biết sống được bao lâu, cho nên rất nhiều chuyện liền mở một con mắt nhắm một con mắt.
Nhưng người này, luôn là dễ dàng được một tấc lại muốn tiến một thước.
Hiện tại trong nhà không còn bình thường như trước nữa. Nếu không ngăn chặn thói quen xấu của Đường Ngọc Nhi là mọi thứ đều mang về nhà mẹ đẻ, thì con dâu của họ cũng sẽ học theo và không biết kiềm chế.
Cho nên Đường Ngọc Nhi không đi, hai lão nhân cũng không hề nói gì, ngược lại là Vương Đại Xuyên quay đầu đi vào phòng, sai con thứ hai Vương Thành đi báo người nhà Đường Ngọc Nhi đến đây.
Nhà mẹ đẻ của Đường Ngọc Nhi cách Mộc Nguyên thôn cũng không xa, Vương Thành rất nhanh liền tìm tới nhà nàng.
Còn chưa đi vào, liền nghe thấy bên trong tiếng Đường mẫu hùng hổ hổ, nghe này mắng, hẳn là đệ tức phụ của Đường Ngọc Nhi.
“Đường bá mẫu, ở nhà sao?”
"Là thông gia tiểu thúc, ngươi tới có chuyện gì sao?" Đường mẫu tưởng rằng là ai, vừa thấy là Vương Thành, sắc mặt lập tức biến đổi, không kiên nhẫn.
Nàng cho rằng Vương Thành là tới vay tiền.
Vương Thành không ngại thái độ khó chịu của Đường mẫu, vẫn bình tĩnh giải thích lý do đến: "Bá mẫu, là như thế này, cha mẹ Vương Thành muốn Đường gia đến nhà để bàn bạc chuyện quan trọng"
Đường mẫu trong lòng lộp bộp một chút, một cổ dự cảm không lành nảy lên trong lòng, thử thăm dò hỏi, "Kêu chúng ta đến làm gì?"
Vương Thành đáp: "Cha mẹ ta muốn đại ca và đại tẩu hòa li, nên muốn nhờ hai vị làm chứng."
Vương Thành khi ra cửa khi Vương Đại Xuyên liền dặn dò, nếu là Đường gia hỏi nguyên do, hãy nói thẳng.
Đường mẫu hoảng hốt: "Cái gì! Hòa ly!"