Chương 44

Nhưng nếu hắn thật sự là người của Đại Hi quốc thì Lý Mộ Mộ cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được.

Bọn hắn là chiến sĩ bảo vệ quốc gia.

Chỉ là nàng nghĩ mãi vẫn không thông sao binh sĩ của Đại Hi quốc lại lạc đàn đến nơi này.

Lý Mộ Mộ cẩn thận từng li từng tí bước lên trước, nhưng vẫn đứng cách hắn một bước, nàng khẽ nghiêng người với đầu sang nhìn, tướng mạo của đối phương đúng là tướng mạo của người Đại Hi quốc.

Ngũ quan của người nước láng giềng thâm thúy hơn, mũi to da ngăm, càng giống với dáng vẻ của người Trung Á trong ấn tượng kiếp trước của nàng.

“Người này không phải là đào binh đấy chứ?” Lý Mộ Mộ lầu bầu tự hỏi.

“Không… không phải…” Đối phương đột nhiên khàn khàn lên tiếng khiến cho Lý Mộ Mộ sợ hãi đến mức lùi ra sau một bước.

“Vậy ngươi làm sao chứng minh được ngươi không phải là đào binh, cũng không phải là mật thám do địch quốc phía tới?” Lý Mộ Mộ thận trọng hỏi.

Cố Thượng Khanh: “…”

Đúng là có mật thám thật nhưng người đó không phải là hắn.

Lần này hắn muốn đưa mật báo cho quân doanh nhưng trên đường đi lại bị mật thám chặn lại.



Tuy hắn đã thành công đánh thắng đối phương nhưng bản thân cũng bị trọng thương.

Nhưng cũng may là hắn đã moi được một chút tin tức từ trong miệng đối phương.

Hắn bị thương nặng, không cách nào bắt sống người đem về nên chỉ có thể gϊếŧ chết.

Hắn mang theo vết thương, lựa chọn xuyên qua ngọn núi đằng sau Vĩnh An thôn là vì hắn đối với nơi này cực kỳ quen thuộc.

Hơn nữa đường về quân doanh cũng ngắn hơn.

Nhưng dù bị thương hắn cũng không có ý định trở về thôn cầu cứu.

Vì đưa mật báo cấp bách nên giờ phút này càng không thể nghỉ ngơi.

Cũng không thể lộ mặt vào lúc này, khiến bản thân bị bại lộ ở Vĩnh An thôn để tránh đánh rắn động cỏ, hắn sợ sẽ mang tới phiền toái cho người trong thôn.

Chỉ là hắn không ngờ đã đi đến đây rồi vẫn không thể kiên trì nổi.

Cố Thượng Khanh cố gắng tận dụng hết số khí lực chẳng còn sót lại bao nhiêu của mình để giải thích, vì bị thương nặng nên giọng nói cực kỳ trầm khàn, hắn khó khăn nói: “Tướng mạo của ta, là người Đại Hi quốc…”

“Vậy thì không chắc, bây giờ Đại Hi quốc đang đánh trận với Đột Quyết, khó đảm bảo không có người Đại Hi quốc sinh sống ở Đột Quyết trở thành gian tế trà trộn vào đây.” Lý Mộ Mộ nói.

Cố Thượng Khanh: “!!!”



Thận trọng là một đức tính tốt, nhưng người phụ nhân này thận trọng có chút quá mức rồi!

Cố Thượng Khanh thấy Lý Mộ Mộ chải búi tóc phụ nhân thì biết nàng là người đã gả.

“Vậy thì cô mặc kệ ta đi, cứ để ta tự sinh tự diệt.” Cố Thượng Khanh cảm thấy nếu còn nói tiếp nữa thì hắn sẽ không phải chết vì trọng thương mà sẽ chết vì tức giận.

“Vậy cũng không được, lỡ như ngươi là gian tế thì sao, ta bắt ngươi về có khi còn lập được công lớn.” Lý Mộ Mộ thấy đối phương ngay cả nói chuyện cũng khó khăn bèn to gan lớn mật bước lên trước.

Dù trên mặt đối phương dính đầy bụi đất nhưng vẫn có thể nhìn ra được người này lớn lên rất dễ nhìn.

Lý Mộ Mộ giật cổ áo hắn ra liền phát hiện vùng da dưới cổ rất trắng, cùng với màu da trên mặt tạo thành một sự đối lập rõ ràng.

Đoán chừng là ở trên chiến trường bị phơi đen.

Ngũ quan của người này rất tuấn tú, mặt mày sắc nét, nếu làn da trắng nõn chút nhất định đẹp trai đến mức khiến người khác không thể rời mắt khỏi khuôn mặt này.

“Cô làm gì đấy!” Cố Thượng Khanh giật mình kinh hãi.

Vết thương trên người khiến hắn đến nói chuyện cũng khó khăn chứ đừng nói là cử động một chút.

“Ta xem xem trên người ngươi có món đồ khả nghi nào không.” Lý Mộ Mộ sờ cổ áo của hắn, thuận tay kiểm tra bên trong vạt áo.