Chương 47

Mặt Hồ Thùy Uyên đỏ như con tôm luộc, trong lúc hoảng loạn cô giơ tay muốn che mắt người phụ nữ lại, nhưng làm cô không nghĩ tới là, Lưu Gia Thư cho tới bây giờ vẫn nhắm mắt lại như cũ, chỉ có đôi tay gắt gao ôm lấy thân thể cô, sợ cô ngã xuống.

Trời ạ, đây là kiểu người tuân thủ hứa hẹn gì, đây là phẩm chất ưu tú của thương nhân sao?

Hồ Thùy Uyên quá kinh ngạc, thậm chí cũng quên mất sự xấu hổ của mình.

Thẳng đến khi một âm thanh trầm thấp vang lên bên tai cô:

🌸Cô không sao chứ?

Bởi vì quá mức khẩn trương, cả hai người đều không phát hiện loại âm thanh này có bao nhiêu không thích hợp.

🌸Tôi... Tôi không sao.

Hồ Thùy Uyên đẩy ra một chút, lại phát hiện đôi tay của người phụ nữ gắt gao giữ lấy thân thể của cô.

Hồ Thùy Uyên vội muốn khóc, lại đẩy chị một cái:

🌸Lưu Gia Thư!

Trong giọng của thiếu nữ có chút run rẩy, cực kì động lòng người.

Hô hấp của Lưu Gia Thư có chút nhanh, nhiệt độ cơ thể gần như cao lên mấy độ.

Nghe được tiếng khóc của Hồ Thùy Uyên, cuối cùng chị cũng hiểu ra mà buông tay, chỉ có đôi mắt vẫn còn nhắm chặt lại.

Hồ Thùy Uyên thật cẩn thận bò dậy từ trong lòng ngực của đối phương, động tác cứng đờ rút tay ra, gần giống như sống không còn gì để luyến tiếc.

Đây chắc chắn là khoảng khắc xấu hổ nhất đời cô! Cuối cùng cô cũng hiểu, lúc trước Lưu Gia Thư bị cô cởϊ qυầи lót có bao xấu hổ rồi! Aaaaa!

Để cô đi chết đi!!

Cố tình Lưu Khánh Hoa từ bên trên còn la lên:

🌸Chị, Hai người không sao chứ?

Sau xe lại im lặng, không ai trả lời y.

🌸Chị!! Hai người bị sao vậy? Chẳng lẽ bị thương à?

Thật lâu cũng không được đáp lại, Lưu Khánh Hoa nóng lòng, gõ vách ngăn rầm rầm.

🌸Không sao.

Qua một hai ngày, Lưu Gia Thư mới trả lời một câu, trong âm thanh không nghe được bất kì chuyện gì.

Lưu Khánh Hoa nhẹ thở ra:

🌸Bên trước giống như có tai nạn giao thông.

May mắn là, chuyện này chỉ là va chạm nhẹ, hai bên xuống xe chụp vài bức ảnh rồi lại tiếp tục lái xe đi mất.

Toàn bộ quá trình Hồ Thùy Uyên đều choáng váng, thẳng đến khi cô về nhà, vừa ngẩng đầu đã thấy, ừm??

Sao lại là nhà của Lưu Gia Thư?

A, đúng rồi, mình nói sẽ nấu cơm cho chị ta.

Thuốc đặc trị của Lưu Gia Thư dùng rất tốt, Hồ Thùy Uyên gần như đã không còn cảm nhận được cơn đau, đi vào phòng bếp chuẩn bị nấu ăn.

Lưu Gia Thư mới vừa cởi tây trang, một bên cởi cà vạt vừa đi tới:

🌸Cô tìm cái gì?

Hồ Thùy Uyên chớp mắt:

🌸Không phải tôi làm cơm sao? Sao chú không đem đồ ăn tới?

Lưu Gia Thư:

🌸Cô không cần nấu đâu, tôi định ăn bữa tối ở nhà.

Hồ Thùy Uyên:

🌸Hả?

Không cho cô nấu cơm, Vậy chở cô tới đây làm gì?

Vừa dứt lời, tiếng chuông cửa đã vang lên, một đám người phục vụ đi vào, bày ra từng đãi thức ăn ngon miệng, rất nhanh trên bàn đã đầy đồ ăn.

Hồ Thùy Uyên có chút ngoài ý muốn:

🌸Sao lại long trọng như vậy?

Lưu Gia Thư giúp cậu trải khăn ăn lên đùi, nói:

🌸Vốn dĩ định chở cô đến tại nơi ăn, nhưng mà cô bị thương nên không tiện lắm, nên bảo bọn họ đưa tới.

Tuy rất logic, nhưng Hồ Thùy Uyên lại cảm thấy có chút quái quái. Cô không thích thiếu nợ người khác, vì thế sau khi cơm nước xong liền tặng quà cho chị..

Cô lấy từ trong túi ra một lọ nước hoa "Gió mát cùng bãi biển xanh", nói:

🌸Đây là hàng mẫu sau khi tôi quay quảng cáo xong nhãn hiệu đã đưa tôi, lúc ấy đã cảm thấy đặc biệt hợp với chị, chị xem có thích không.

Lưu Gia Thư vứt rác vào thùng rác, hỏi:

🌸Đây là thứ cô làm đại diện à?

🌸Không phải, thứ này là nguyên bản, còn thứ kìa là bản phối lại.

Trước khi Hồ Thùy Uyên quay quảng cáo cậu đã học đầy đủ từ ngữ chuyên ngành, giải thích rõ hơn:

🌸Màu nguyên mẫu dành cho người thành thục hơn, mà bản phối lại chủ yếu nhằm vào đối tượng người trẻ, càng thêm hoạt bát, tươi mát, ý muốn phơi bày ra sự năng động mới mẻ.

Từ khi Hồ Thùy Uyên lên xe Quý Thẩm Tiêu đã ngửi thấy mùi hương nhợt nhạt kia, tươi mát lại như ánh mặt trời, còn mang theo sự chọc người nhàn nhạt.

Đúng là rất năng động.

Chị trực tiếp mở nắp, xịt chỗ cổ tay mình hai cái.

Hiện tại Lưu Gia Thư chỉ mặc một cái áo sơ mi, cổ áo cởi một nút, lộ ra một ít đường xương quai xanh, cúi đầu nhẹ nhàng một ngửi cổ tay.

Giống như rất vừa lòng với mùi hương này, Lưu Gia Thư ngẩng đầu cười với cô:

🌸Cảm ơn cô, tôi rất thích.

Hồ Thùy Uyên nhẹ thở ra:

🌸Chị thích là được.

Lưu Gia Thư:

🌸Cô muốn ngửi thử không?

🌸Ặc.... Cũng được.

Hồ Thùy Uyên vươn tay, Lưu Gia Thư lại không đem cổ tay có xịt nước hoa đưa tới cho cô ngửi, mà trực tiếp đi tới, duỗi tay vén tóc mai của cô lên tai.

Thân thể người phụ nữ với nhiệt độ hơi nóng đến gần, Hồ Thùy Uyên không khỏi cứng người một chút.

🌸Không cần....

Xịt ở chỗ này.

Lời nói của cô còn chưa nói xong, Lưu Gia Thư đã đè bả vai cô lại, ngay sau đó, một hơi lạnh xịt lên sau gáy cô, là mùi hương của biển cô quen thuộc.

Không biết có phải là do đây là nguyên bản hay không, hay là bởi vì Lưu Gia Thư, mà mùi hương nguyên bản ôn hòa lại trở nên nồng đậm, làm cô nhớ tới lúc Lưu Gia Thư có tính xâm lược nhất.

Càng muốn mạng là, nước hoa cũng đã xịt xong rồi, Lưu Gia Thư sao lại còn chưa đi?

Hơn nữa khoảng cách cũng thật gần, cảm giác tồn tại của Lưu Gia Thư cũng quá mạnh!

Sao lại nóng như nậy? Không lẽ nhiệt độ của điều hào cao quá?

Hồ Thùy Uyên muốn thả lỏng cổ áo, nhưng Lưu Gia Thư đã đứng phái sau cô, cô lại phải tạm thời nén cơn xúc động lại.

Sau đó nhịn lại, lỗ tai nhịn đến mức đỏ lên một chút.

Cô hít sâu một hơi, nỗ lực lấy lại bình tĩnh, nhưng mà đúng lúc này, Lưu Gia Thư đột nhiên chạm vào lỗ tai của cô một cái.

Hồ Thùy Uyên: "!"

Một cảm giác kì lạ từ lỗ tai lan ra toàn thân, cả người Hồ Thùy Uyên đều cứng lại. Nhiệt độ đã giảm xuống từ lâu bây giờ lại tăng lên, từ lỗ tai lan tới gương mặt, việc này làm cô không dám nói một chữ.

Cố tình người nào đó còn không thấy được, nói thẳng:

🌸Lỗ tai cô đỏ.

🌸Thật...... Vô nghĩa.

Hồ Thùy Uyên rất xấu hổ:

🌸Chị dựa vào gần như vậy, đương nhiên sẽ đỏ rồi!

Lưu Gia Thư cười khẽ một tiếng, một bộ dáng giống như có tâm tình rất tốt:

🌸Vì tôi tới gần nên mới đỏ sao?

🌸Có liên quan gì với chị chứ?

Hồ Thùy Uyên theo bản năng phản bác:

🌸Việc này đã vượt quá khoảng cách xã giao bình thường, liền.... Dù là người nào tới gần cũng sẽ đỏ thôi!

🌸Đúng không?

Một âm thanh thật nhẹ truyền đến, ngay sau đó, Hồ Thùy Uyên đột nhiên phát hiện vành tai mình nóng lên.

Hồ Thùy Uyên: "!!"

Đ*t! Lưu Gia Thư vậy mà lại nhéo vành tai cô Thậm chí còn xoa nhẹ!!

Hồ Thùy Uyên: "......"

Cả người Hồ Thùy Uyên đều hóa đá.

Chị ta đang làm gì vật, biếи ŧɦái à!

Lưu Gia Thư vốn dĩ không định làm như vậy.

Ban đầu, chị chỉ muốn mời người nọ ăn cơm thôi, sau đó lại tiến triển thêm một bước xịt nước hoa, cố ý cọ qua lỗ tai, từng bước một, cuối cùng thì tới việc như hiện giờ.

Hơi có chút mất khống chế, nhưng chị cũng không hối hận.

🌸Mau buông tôi ra!

Một giây trước khi tin tức tố mất khống chế, Hồ Thùy Uyên cuối cùng cũng lấy hết can đảm, "Bạch" một tiếng đánh vào tay Lưu Gia Thư, chật vật chạy đi.

Không khí trong phòng để lại mùi hương hoa lan thoang thoảng, hòa cùng mùi hương của mộc qua kavkaz, làm người ý loạn tình mê.

Hồ Thùy Uyên vọt vào phòng vệ sinh, tát nước lạnh vào mặt mới thấy nhiệt độ trong người mình giảm bớt..

Cô lau nước trên mặt một cái, nháy mắt khi ngẩng đầu liền đứng hình ngay tại đó.

Người trong gương cả gương mặt đều đỏ ửng, đáy mắt ngập nước, kết hợp với viên lệ chí dưới khóe mắt, trông càng câu nhân hơn.

A a, đều do Lưu Gia Thư cả! Đột nhiên lại phát điên!

Rõ ràng cô siêu A!

Hồ Thùy Uyên điên cuồng xoa mặt của mình, qua một hai ngày mới bình tĩnh lại. Đang chuẩn bị lấy điện thoại ra chơi, duỗi tay sờ một cái, trong túi quần rỗng tuếch, túi của cô vẫn còn để ở phòng bên cạnh...

Điện thoại, tự nhiên cũng ở bên đó luôn.

Cũng có thể đợi ngày mai khi Lưu Gia Thư không ở đó đi qua lấy, nhưng cô không thể không coi điện thoại cả đêm được.

Hồ Thùy Uyên làm trắc nghiệm tâm lý nửa ngày mới quyết định xong, nhưng gõ nửa ngày cũng chưa thấy người ra mở.

Cô lại ở bên ngoài kêu:

🌸Lưu Gia Thư, điện thoại của tôi vẫn còn ở bên trong, chị có tiện không nếu chị mở cửa ra để tôi vào lấy một cái.

Vẫn không có người trả lời.

Chẳng lẽ đi tắm rồi?

Hồ Thùy Uyên định chờ một lát nữa rồi qua, nhưng mà khi cô bước tới cửa lại phát hiện, thừa dịp bây giờ đi vào, không phải sẽ không phải nhìn thấy Lưu Gia Thư, mà còn trộm lấy được đồ rồi rời đi sao?!

Do dự một giây, Hồ Thùy Uyên liền dùng vân tay khóa mở cửa, một bên vừa đi một bên hồi tưởng, điện thoại của cô chắc là để ở phòng khách, chắc là bị rơi xuống khi lấy nước hoa ra.

Cô thả nhẹ bước chân, rón ra rón rén đi vào phòng khách, giương mắt đã thấy, đầu kêu một tiếng, cả người đều ngốc tại chỗ.

Lưu Gia Thư đang ngồi trên sô pha, quần áo nửa cởi ra, tay phải không ngừng vận động, đó là động tác mà con trai hay làm vào tuổi dậy thì.

Hồ Thùy Uyên: "..."

Hồ Thùy Uyên: "!!"

Aaaaa!!

Muốn điên rồi!!

Lưu Gia Thư đang làm cái gì vậy!!!

Trong nháy mắt, Hồ Thùy Uyên hận không thể trực tiếp bốc hơi ngay tại chỗ, hoặc là đào một cái hố chôn mình vào trong.

Sao có thể xấu hổ như vậy chứ!

Cố tình người nọ vẫn tiếp tục làm!

Điên rồi hả? Lưu Gia Thư không thấy xấu hổ hả?

Sao lại còn ngẩng đầu nhìn cô chứ?!!

ĐM ĐM ĐM!!

Hồ Thùy Uyên hoàn toàn quên mình tới đây để làm cái gì, bị đánh cho tơi bời, chạy trối chết.

Trong đầu vẫn không thể dứt được cái cảnh kia, Alpha thật đáng sợ!!

Cô lại nghĩ tới ánh mắt Lưu Gia Thư nhìn cô, lúc làm chuyện đó, ánh mắt sâu thẳm của Lưu Gia Thư gắt gao nhìn chằm chằm cô, giống như muốn nuốt người vào trong bụng..

Aaa! Lưu Gia Thư có phải người không, sao lại bị người khác nhìn thấy rồi mà vẫn còn tiếp tục làm chuyện đó chứ?!

Chuyện này quá kinh khủng, Hồ Thùy Uyên rất nhanh đã bị dọa đến mức nhịp tim đập liên tục, cô muốn điên cuồng chửi thề, nhưng hoàn toàn không thể tìm được người nào để chia sẻ, thật sự là nghẹn đến mức không chịu được, dứt khoát vào một diễn đàn nặc danh màu hồng hỏi.

🌸Lau súng lục bị người nhà gặp được thì làm sao bây giờ?

Cô thay đổi vấn đề một chút, chủ yếu là do cô tò mò, nếu bị cắt ngang như vậy, sao Lưu Gia Thư còn có thể tiếp tục làm.

Cái đề tài này có sức hấp dẫn rất lớn, trong vòng vài phút ngắn ngủi đã được cả đống người trả lời.

🌸Ha ha ha ha ha, cách một màn hình tui cũng có thể cảm nhận được sự xấu hổ!

🌸Lần sau lén thử xem cảnh ba mẹ cô làm chuyện tạo ra em bé đi!

🌸Ha ha ha ha lầu trên có độc! Con mẹ nó mà xem!

🌸Người từng trải có một lời khuyên, ngàn vạn lần đừng có ngừng lại.

🌸Đ*t, lâu chủ đừng có tin cô ta, nếu bị người bắt gặp rồi, cậu mẹ nó còn có thể tiếp tục sao?

🌸Mấy người không hiểu, nếu cô dừng lại là do cô xấu hổ, nếu cô tiếp tục thì người xấu hổ sẽ chính là người bắt gặp.

Hồ Thùy Uyên: "......"

Rất tốt, phá án rồi.

Khi cô chuẩn bị tắt trang web đi, đột nhiên trang web lại làm mới.

🌸Chuyện này tính là cái gì, lần trước cả nhà tôi đi du lịch, đem bạn trai mang về nhà. Ai mẹ nó có thể nghĩ ra, khi tôi mang cậu ấy từ phòng ngủ vào phòng vệ sinh, cửa trong nhà lại đột nhiên mở ra, cả nhà già trẻ đều nhìn hai người chúng tôi.

Hồ Thùy Uyên: "..."

🌸Đ*t, chỉ cần tưởng tượng đến cảnh kia là da đầu đã muốn tê cả!

Cư dân mạng đúng là muốn cười như điên rồi, lại hỏi:

🌸Sau đó thì sao?

🌸Ở bên nhau sao? Kết hôn sao?

🌸Bạn trai chia tay, cậu ấy nói cậu ấy không thể chịu được bộ dáng kia của mình bị cả nhà nhìn thấy...

Hồ Thùy Uyên: "..."

Bạn trai của vị này cũng thảm quá rồi.

Hồ Thùy Uyên còn đang đồng tình với người khác trên mạng, đột nhiên nghe được một âm thanh đập cửa.

Lưu Gia Thư?!

Hồ Thùy Uyên luống cuống tay chân thu ipad lại, qua một hai ngày mới từ trên sô pha đứng dậy, cứng tay cứng chân đi tới cửa.

Khi cô lấy hết dũng khí để mở cửa, liền thấy được khuôn mặt nghiêm túc của Lưu Gia Thư.

Hồ Thùy Uyên: "..."

Lưu Gia Thư: "..."

Bốn mắt nhìn nhau, trong không khí đầy sự xấu hổ.

Sau đó Lưu Gia Thư vươn tay, giống như chưa có chuyện gì xảy ra, đưa điện thoại cho cô.

Tầm mắt của Hồ Thùy Uyên không tự chủ được mà nhìn tay của chị, bàn tay này, vừa rồi mới cầm lấy thứ đó...

Hồ Thùy Uyên thật cẩn thận nhận lấy điện thoại, đau lòng không thôi.

Ô ô ô điện thoại của mình ô uế rồi!

*

Sau đó

Hồ Thùy Uyên: Ô ô ô mình cũng ô uế rồi.