Chương 46

Trailer vừa ra, chuyện bôi đen kỹ thuật diễn của Hồ Thùy Uyên cũng như vậy mà trôi qua, thậm chí người tìm cô để hợp tác cũng trở nên nhiều hơn.

🌸Có cần khoa trương như vậy không?

Hồ Thùy Uyên mới vừa tắm xong đi ra đã nhận được cuộc gọi từ Chu Bảo My, cô lau mái tóc đang ẩm ướt, tâm tình cũng trở nên khá tốt.

🌸Chị lừa cô làm gì.

Chu Bảo My cũng kích động không thôi:

🌸Còn có rất nhiều người định quay quảng cáo tìm tới cửa nữa.

🌸Nếu có kịch bản, vậy chị chọn giúp em đi.

Hồ Thùy Uyên một bên lau tóc một bên nói:

🌸Quá lớn thì không cần, quá nhỏ cũng không cần.

Bây giờ là lúc cô tích lũy độ nổi tiếng, cần một số nhãn hiệu nổi tiếng để có nhiều fans hơn.

Chu Bảo My so với cô còn khẩn trương hơn, vội vỗ ngực bảo đảm:

🌸Em yên tâm, chị biết em là người sẽ xuất hiện trên màn ảnh lớn!

🌸Còn màn ảnh lớn gì?

Hồ Thùy Uyên uống một ngụm nước, lại hỏi:

🌸Quảng cáo gồm những nhãn hiệu nào?

🌸Có cái quảng cáo nước hoa cũng không tệ lắm, hàng xa xỉ có nhãn hiệu từ Châu Âu với mùi hương trung tính, không phải khoảng thời gian trước em biến đổi từ Alpha thành Omega sao? Bọn họ cảm thấy chuyện này rất phù hợp với thiết kế của bọn họ.

Nước hoa? Thật ra lúc trước cô cũng đã nhận một cái quảng cáo về nước hoa, nước hoa ở thế giới này cũng có công dụng ngăn mùi tin tức tố, nhìn tổng thể thì cũng được tính là loại tài nguyên không tồi. Hồ Thùy Uyên đồng ý, bảo Chu Bảo My gửi tư liệu cho cô xem.

Aapo là nhãn hiệu xa xỉ Châu Âu, mà quảng cáo lần này có tên là "Gió mát cùng bãi biển xanh" với mùi hương trung tính.

Trên thực tế, đại tổng tài của nhãn hiệu Aapo ở Trung Quốc khi vừa coi《 Cùng Ăn Nào 》 liền nhìn trúng Hồ Thùy Uyên, y cho rằng, trên người của Hồ Thùy Uyên có khí chất vừa hoang dã vừa như ánh mặt trời, rất phù hợp với khí chất "Gió mát cùng bãi biển xanh" của sản phẩm.

Nhưng lúc ấy danh tiếng của Hồ Thùy Uyên không tốt, nếu tùy tiện mời lúc đó thì cũng quá nguy hiểm, vì thế có lẽ bị áp lực nên vẫn luôn chậm chạp không chịu chọn người, không ngờ sau đó Hồ Thùy Uyên lại tham gia diễn bộ phim lớn 《 Thiên Địa Tồn Vong 》, trailer vừa đăng lên mấy ngày hôm trước, danh tiếng và đọ nổi tiếng cũng vì thế mà một đường đi lên.

Bên nhãn hiệu lúc này mới thả lỏng, việc hợp tác lần này cũng đã quyết định rồi.

Thừa dịp mấy ngày hôm nay suất diễn của cô tương đối ít, Hồ Thùy Uyên bỏ thời gian đi quay cái quảng cáo này.

Lại không nghĩ đến lúc cô vừa mới định đứng dậy liền muốn nằm bò trở về.

Địa điểm quay chụp quảng cáo ở thành phố Anh Điền, cách thành phố Gia ba giờ ngồi xe, Hồ Thùy Uyên ngẫm nghĩ, vẫn nên gửi Wechat cho Lưu Gia Thư một cái.

[ Chị có ở đó không? Có khả năng qua mấy ngày nữa tôi sẽ trở về, có cần tôi nấu cơm không? ]

Hồ Thùy Uyên không thích thiếu nợ người khác, cô lấy được nhiều thứ tốt từ chỗ của Lưu Gia Thư như vậy, không báo đáp một chút thì cũng sẽ trở thành người vong ơn bội nghĩa mất..

[ Có. ]

Bên kia trả lời rất nhanh, lại lập tức bổ sung một câu: [ Chừng nào cô về? Tôi đón cô. ]

[ không cần không cần. ] Hồ Thùy Uyên sao dám để chị đón, lập tức nói, [ Tôi chỉ trở về để quay quảng cáo thôi, không thể làm phiền chị được. ]

Lưu Gia Thư: [ Cô quay quảng cáo ở đâu? ]

Hồ Thùy Uyên: [ Thành phố Anh Điền. ]

Lưu Gia Thư: [ Lưu Khánh Hoa đang tham gia hoạt động ở đó, tôi đến đón nó về, có thể thuận đường mang cô theo được. ]

Hồ Thùy Uyên: [ Thuận đường? ]

[ Không thì như thế nào? ] Lưu Gia Thư lại bổ sung một câu, [ Cô cho rằng tôi sẽ cố ý đi đón cô sao? ]

Hồ Thùy Uyên: "......"

Sao cô dám chứ, cho cô một trăm lá gan cũng không dám.

[ Không có không có, chỉ là không muốn làm phiền chị. ]

[ Không phiền. ]

Lưu Gia Thư thoát WeChat, lại gọi điện thoại cho Lưu Khánh Hoa:

🌸Thứ sáu em sẽ từ Anh Điền trở về Giai Thị à?

🌸A? Sao chị lại biết em ở thành phố Anh Điền?

Lưu Khánh Hoa thụ sủng nhược kinh, từ khi nào chị gái của y lại quan tâm tới mấy chuyện này? Không lẽ chị ấy cuối cùng cũng hiểu ra y là một người em gái siêu cấp tốt sao?

Ô ô ô thật cảm động!

Lưu Gia Thư:

🌸Buổi tối thứ sáu chị tới đón em.

Lưu Khánh Hoa gãi đầu, có chút nghi hoặc:

🌸Nhưng thứ bảy em mới về mà, thứ sáu em còn phải đi gặp một người bạn nữa.

Lưu Gia Thư:

🌸Thứ sáu đi, chỉ có ngày đó chị muốn tới.

Lưu Khánh Hoa càng thêm khó hiểu:

🌸Vậy chị cũng không cần đến đâu? Để tài xế đưa em về là được rồi.

Lưu Gia Thư kiên trì:

🌸Chị tới đón em.

Lưu Khánh Hoa: "..."

Việc yêu thương em gái như thế này cũng quá trầm trọng rồi được không? Còn là mạnh mẽ sủng ái mới chịu à?

Lưu Khánh Hoa tiêu hóa không nổi mấy lời kia, gắng gượng nói:

🌸Chị, ý tốt của chị em xin nhận... Nhưng em tự về là được rồi.

Lưu Gia Thư:

🌸Không phải em muốn có phòng làm việc riêng à?

Lưu Khánh Hoa: "!!"

🌸Chị, chị chính là chị gái yêu quý của em! Chị muốn em về khi nào cũng được!

Rất tốt, chuyện này đã giải quyết xong.

Lưu Gia Thư đánh dấu trong danh sách việc cần làm, tổng tài bá đạo theo đuổi người cũng phải có trật tự như vậy.

*

Ngày quay là một ngày nắng, khi Hồ Thùy Uyên đến, đội công tác cũng đã lục đυ.c đi trên bãi cát.

Lâm Lâm là người chỉ đạo tạo hình chính của hạng mục này, khi Hồ Thùy Uyên từ trong xe đi xuống đã luôn nhìn trộm cô, không sai, Lâm Lâm là là một con cẩu nhan, làm ở ngành sản xuất đã nhiều năm, luôn có một trực giác nhạy bén đối với sắc đẹp.

Hồ Thùy Uyên vừa ra tới là cậu đã đây là một cực phẩm rồi, xen vào dáng hình của thiếu nữ và khí chất của thiếu nữ, tươi cười vui vẻ, nhưng mà mê người nhất là mị lực cô tỏa ra mà không hề để ý.

Tiêu chuẩn của mị lực cũng là một thứ rất khó có, đầu tiên phải khống chế hình dáng của cơ thể, thiếu một phân cũng không đủ đẹp, nhiều một phân nhìn cũng thấy béo.

Nhưng Hồ Thùy Uyên giống như chưa từng bị như thế, động tác của cô, vẻ mặt của cô, nhất cử nhất động của cô, đều tự nhiên sinh động như vậy, lại loá mắt đến mức làm người khác không thể nào dời mắt đi.

Lâm Lâm cuối cùng cũng hiểu, tại sao tổng tài của bọn họ một hai phải chọn Hồ Thùy Uyên làm người đại diện cho mẫu nước hoa này, đúng là không ai có thể thay thế cô được.

Ánh mặt trời sáng sớm chiếu xuống bờ cát tinh tế, bây giờ Hồ Thùy Uyên phải quay một cảnh ở biển.

Camera không thắm nước ngay mặt biển, Hồ Thùy Uyên cởϊ áσ thun và quần dài ra, bước vào biển.

Ban đâu Lâm Lâm còn rất rụt rè, cuối cùng thì cậu cũng chỉ là người yêu thích cái đẹp, hơn nữa đã gặp qua nhiều người mẫu minh tinh đẹp như vậy, đã sớm luyện được bộ mặt không chút gợn sóng nào.

Nhưng thẳng khi Hồ Thùy Uyên cởϊ áσ thun, vậy mà vẫn bị lóe mù mắt như cũ.

Cái ĐM! Đây là cái dáng người thần tiên gì?

Quần bơi bó ngay tuyến nhân ngư, muốn rớt cũng không được, phía sau bó chặt hơn một nửa cái mông vểnh, lộ ra dáng lưng đẹp và cái eo nhỏ....!

Ai có thể chịu được chứ!

Eo tốt như vậy! Động một cái nhất định sẽ rất hăng nhỉ!

Não à, mày đừng nghĩ nữa!

Không, cứ tiếp tục!

Ai không thích chó săn nhỏ niên hạ chứ! Cậu có thể! OO cũng có thể! Cậu muốn tự mình động!

🌸Anh Lâm Lâm, có chuyện gì vậy?

Trợ lý nhỏ thấy biểu cảm của cậu có chút không thích hợp, còn tưởng có vấn đề gì, vội vàng chạy tới hỏi cậu.

🌸Không có gì.

Lâm Lâm thu lại biểu tình, khôi phục lại sự nghiêm túc của một lãnh đạo.

Nào não ơi, mày đã gặp qua vô số người rồi, không thể si mê người ta như vậy được!

Chắc là bị nhan sắc của chị Hồ ảnh hưởng rồi chăng?

Ngô Bích Khuê trộm nhìn thoáng qua anh trai bên cạnh, cũng cảm thấy có đồng cảm. Lần đầu tiên y nhìn trực tiếp cũng thấy như vậy, có cảm giác như Hồ Thùy Uyên thật sự sắp bay lên trời luôn rồi.

Ánh mắt mọi người xung quanh nhìn vào cô, tràn ngập kinh diễm cùng tán thưởng, còn đâu sự chán ghét như hồi đó?

Hơn nữa chỉ cần dựa vào năng lực cá nhân của Hồ Thùy Uyên, việc này cũng chỉ là bước cất cánh đầu tiên mà thôi.

Bởi vì đây là nhãn hiệu nước ngoài, người vây xung quanh cũng đều là người nước ngoài da trắng mắt xanh, Ngô Bích Khuê chỉ biết vài câu tiếng Anh của học sinh tiểu học, hoàn toàn không hiểu gì. Y cũng không nghĩ tới, Hồ Thùy Uyên vậy mà lại vó thể thản nhiên nói chuyện với đối phương, trong quá trình đối thoại với đạo diễn, trên người Hồ Thùy Uyên tỏa ra một loại khí chất vừa chăm chú vừa nghiêm túc, loá mắt đến mức làm người khác không rời mắt được.

Đạo diễn là người tới từ nước Phần Lan, nói chuyện trên màn ảnh vừa ôn nhu vừa lưu luyến, minh diễm sắc khí, nhưng sắc mặt cũng không có vẻ xấu đi chút nào.

Trên mặt biển lóng lánh với những cơn sóng, Hồ Thùy Uyên mặc bộ đồ bơi màu trắng đứng trong nước, nước biển xanh thẳm che khuất cả ngực cô, chỉ để lại một phần xương quai xanh nhợt nhạt.

Đạo diễn kéo ống kính lại thật gần, giống như một đôi mắt của con người vậy, có thể rõ ràng nhìn đến những đường vân trên da thịt, nước biển chảy xuống dưới, còn có ánh sáng từ giọt nước được ánh mặt trời chiếu tới.

Ống kính dần lia lên trên, một tấc lại một tấc di chuyển lên trên, lướt qua cái , lướt qua đôi môi hồng hào, sóng mũi cao thẳng, cuối cùng ngừng ở đôi mắt.

Dưới ống kính, thiếu nữ có một bộ lông mi rậm rạp, lông mi bị nước làm ướt, một đôi mắt lấp lánh hơi sáng lên, khi nhìn về phía ống kính, giống như đang nhìn thứ đồ vật mà mình yêu thích nhất

Màn ảnh kéo xa ra, thiếu nữ thoải mái nhẹ nhàng nở nụ cười dưới ánh mặt trời, vừa lộng lẫy vừa bắt mắt như ánh mặt trời.

Ngay cả đạo diễn cũng phải sửng sốt trong chớp mắt, người này đúng là quá đẹp mà!

Chỉ cần dựa vào gương mặt này, hãng nước hoa này có thể cháy hàng trong chốc lát.

Chỉ mới là mấy cảnh đơn giản như vậy thôi, nhưng tới tới lui lui quay vài tiếng đồng hồ, lúc này mới quay được thứ mà đạo diễn muốn.

Ánh mặt trời giữa trưa không thích hợp để quay chụp, 4 giờ chiều nhân viên công tác lại lần nữa ra ngoài quay chụp, cũng là phân cảnh khó nhất của lần quay chụp này, lập tức vận động.

Trong văn hóa phương tây, ngựa cũng được tính là một vật tượng trưng, không ít nhãn hiệu quảng cáo nước hoa có sự tham gia của ngựa, đặc biệt là những nhϊếp ảnh gia nước ngoài, thiếu niên, thiếu nữ, người với thân hình rắn chắc, tất cả đều có thể phối hợp với ngựa, các loại như thế nhìn mãi cũng thấy quen mắt.

Tổ chế tác cũng không biết từ đâu tìm tới một con ngựa thuần chủng màu nâu đỏ, nói là muốn thể hiện tinh thần và ý chí tự do của kỵ sĩ, muốn Hồ Thùy Uyên quay cảnh này, bao gồm quay chung với ngựa, khi cưỡi trên lưng ngựa thì mặt phải dán vào cổ ngựa, cưỡi ngựa chạy trên bờ biển.

Đặc biệt là cưỡi ngựa chạy, đây chính là động tác cần kĩ thuật thuật rất cao.

🌸Không thành vấn đề chứ?

Hồ Thùy Uyên lên ngựa trước, người chỉ đạo động tác không yên tâm, lại hỏi một lần nữa.

🌸Ừm, tôi sẽ cẩn thận.

Vừa dứt lời, cô liền bám lấy thân ngựa, chân dài vươn lên, trực tiếp xoay người cưỡi trên lưng ngựa.

Một loạt động tác lưu loát này làm không ít người nhẹ thở ra, nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì thì bọn họ cũng sẽ không gánh vác nổi.

Hồ Thùy Uyên khi ở giữa trưa đã bồi dưỡng tình cảm với con ngựa này, bây giờ thấy Hồ Thùy Uyên cưỡi trên người nó, con ngựa cũng trở nên hưng phấn, hai chân giương lên, liền giơ chân chạy như điên.

Quay chụp vẫn luôn kéo dài liên tục đến 8 giờ tối, cảnh cuối cùng là cảnh Hồ Thùy Uyên cưỡi ngựa chạy như bay.

Thiếu nữ trong ống kính tự do như vậy, thần thái sáng như mặt trời, giống như đang cùng trời đất hòa cùng một thể.

Mọi người ở đây đều bị một màn này hấp dẫn ánh mắt, thậm chí còn không ai chú ý tới, Lưu Gia Thư đã mang kính râm tới hiện trường.

Hồ Thùy Uyên quay xong không nói gì, lại ăn khổ, sau khi quay xong, đạo diễn quảng cáo và người quay đều khen cô không dứt miệng.

Nhưng thứ khổ là cái thân của cô, khi Hồ Thùy Uyên xuống ngựa, hai chân run không ngừng, gần như đã sắp đứng không vững.

🌸Chị, chị không sao chứ?

Ngô Bích Khuê bước tới kịp thời đỡ cô.

🌸Không có gì.

Hồ Thùy Uyên nói một tiếng:

🌸Đỡ tôi một chút là được.

Để biểu đạt sự xinh đẹp hoang dã, con ngựa này không hề mang yên ngựa, khi cô cưỡi ngựa cũng chỉ mặc một cái quần bơi mỏng, sau một hồi chạy như vậy, phần bên trong đùi bị cọ xát với thân ngựa, đã sớm rách da. Càng khủng bố chính là vị trí dưới thân khó có thể mở miệng được...

Ngô Bích Khuê giấu bảo bối sau lưng, đỡ cô ra ngoài.

🌸Thật sự không sao chứ? Có phải chân đau không?

Ngô Bích Khuê còn chưa yên tâm:

🌸Nếu không để em cõng chị đi?

🌸Đừng phiền phức như vậy, không sao đâu.

Hồ Thùy Uyên xua tay, nghĩ nghĩ lại nói:

🌸Cô trở về đi, tôi không cần cô đỡ đâu.

Ngô Bích Khuê trợn tròn đôi mắt:

🌸Vậy chị về như thế nào?

🌸Có người đón tôi.

🌸Ai ạ?

Vừa dứt lời, trước mắt liền xuất hiện một thân ảnh, người phụ nữ với thân hình cao lớn, tây trang phẳng phiu, vốn là một biểu tình như người sống chớ lại gần, nhưng khi chị nhìn tới Hồ Thùy Uyên, lại giống như băng tuyết tan rã, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện ra sự ấm áp.

Lưu Gia Thư vươn tay:

🌸Tôi tới đón cô.

Hồ Thùy Uyên sợ bị người khác nhìn thấy, vội xoay người chị đưa lưng về phía nhân viên công tác, lại nôn nóng hỏi:

🌸Sao chị lại xuống xe rồi?

🌸Đã nói là tới đón cô rồi.

Tiếng của Lưu Gia Thư vừa dứt, đã lập tức chặn ngang ôm Hồ Thùy Uyên lên.

Vậy mà lại bế công chúa!

Hồ Thùy Uyên: "!!"

🌸Chị làm gì vậy? Mau buông tôi xuống!

🌸Đừng nhúc nhích, cô muốn dẫn bọn họ lại đây sao?

Lưu Gia Thư nói bên tai cô, bởi vì không muốn để cho người khác nghe được, âm thanh bị đè xuống có chút thấp, trầm thấp lại khàn khàn, làm lỗ tai người nghe cũng đều đỏ.

Đương nhiên cô cũng không nghĩ có người sẽ tới đây, lỗ tai Hồ Thùy Uyên cũng có chút đỏ, nghẹn hơn nửa ngày mới có lại giọng nói:

🌸Vậy, vậy chị đi mau đi.

Khóe môi Lưu Gia Thư gợi lên một nụ cười:

🌸Tuân lệnh.

Một bên các nhân viên công tác cũng chú ý tới tình huống bên này, sôi nổi hỏi bọn họ bị sao vậy.

Hồ Thùy Uyên một bên thúc giục Lưu Gia Thư đi mau, một cam chịu mà giấu mặt của mình trong l*иg ngực đối phương, hận không thể nào đào thêm một cái hố để chui đầu vào.

Lưu Gia Thư có đôi chân rất dài, bước chân vừa nhanh vừa ổn định, để lại mấy nhân viên công tác hai mặt nhìn nhau.

🌸Ai thế?

🌸Có lẽ là bảo tiêu của cô ấy chăng?

🌸Bảo tiêu nhà ai mà có loại khí chất này thế? Chỉ nhìn cái ót thôi cũng biết là cực phẩm soái tỷ.

🌸Có thể là bạn của người ta, hoặc đối tượng yêu đương các thứ.

🌸Chắc là vậy, nhưng người này cũng quá kiêu ngạo rồi, minh tinh đều sẽ chơi chung với loại người như vậy à?

🌸Chắc là bảo tiêu, tôi cũng không rõ tại sao phải bế công chúa chứ?

🌸Lại nói tới, khi nãy cách đi đứng của Hồ Thùy Uyên nhìn rất lạ.

🌸A, chắc là khi cưỡi ngựa bị rách da chăng? Đáng trách thật, tôi không chú ý tới, cũng không hỏi một chút.

Nói tới đây, mọi người mới hiểu ra, đúng vậy, Hồ Thùy Uyên không chủ động than đau, bọn họ cũng không chú ý tới, vậy xem ra cô bị tương đối nghiêm trọng chăng? Cũng bị bảo tiêu ôm đi rồi.

Lại nói tới người bảo tiêu này cũng quá xinh đẹp rồi được không? Khí chất thật tốt, là dựa vào nhan sắc để tuyển người sao?

Có người nhân viên công tác rất cảm động, còn chụp ảnh đăng lên Weibo.

【Hồ Thùy Uyên cũng quá chuyên nghiệp rồi, hôm nay quay quảng cáo, ngồi trên lưng ngựa mấy giờ, chân bị ma sát tới bị thương cũng không nói, trong toàn bộ quá trình hoàn thành quay chụp cũng có trạng thái rất tốt, khi rời đi lại được bảo tiêu ôm đi. P/S: người bảo tiêu này có chút đẹp trai.】

Bởi vì phát trên fandom của Hồ Thùy Uyên, nên ngay lập tức đã có Hồ Uyên vọt vào.

[ A a! Bắt giữ Hồ Hồ nhỏ! ]

[ Ô ô ô con gái thật vất vả! Nhất định phải bảo trọng thân thể! ]

[ Chị gái dù là trước hay sao thì vẫn đẹp như vậy, giá trị nhan sắc hôm nay đã được bổ sung! ]

Đánh chết bọn họ cũng sẽ không nghĩ đến, cái người gọi là bảo tiêu, lại là tổng tài của tập đoàn Bân Ngôn Lưu Gia Thư, là người phụ nữ cao lãnh không dính đến lửa khói phàm tục kia.

Đánh chết Hồ Thùy Uyên cũng không nghĩ tới, cái ót của Lưu Gia Thư cũng bị mấy cư dân mạng hóa thân thành thám tử moi ra, trực tiếp não bổ ra cảnh ân ái ngọt ngào.

Sau khi Hồ Thùy Uyên lên xe, liền nói với Ngô Bích Khuê:

🌸Đêm nay cô về đi, 9 giờ sáng mai tới chung cư ở thành phố Gia đón tôi.

Ngô Bích Khuê:

🌸Ngài phải về thành phố Gia sao?

Cửa sổ xe hạ xuống, âm thanh của Lưu Gia Thư truyền ra:

🌸Ngày mai tôi đưa cô đi, đừng làm phiền cô ta.

Hồ Thùy Uyên chần chờ một lát:

🌸Có được không vậy?

🌸Không có gì, tiện đường thôi.

Lưu Gia Thư nói với Ngô Bích Khuê:

🌸Cô về đi.

Sau khi trải qua trận đánh dấu tạm thời ở khách sản, Ngô Bích Khuê đã sớm xem bọn họ là một đôi, lập tức gật đầu:

🌸Em hiểu em hiểu.

Hồ Thùy Uyên: "..."

Hiểu, cô hiểu cái gì.

Sau khi ô tô khởi động, Lưu Gia Thư bảo tài xế chạy tới bệnh viện trước.

Hồ Thùy Uyên giữ chặt ống tay áo của chị, mặt có chút đỏ, nhỏ giọng nói:

🌸Không... Không muốn đi bệnh viện.

Bị thương ở nơi kia, sao cô có thể đi bệnh viện được, cởϊ qυầи cho bác sĩ kiểm tra chắc?

Lưu Gia Thư nhíu mày:

🌸Vậy cô muốn xử lí như thế nào?

Hồ Thùy Uyên mạnh miệng:

🌸Chỉ bị trầy da một chút thôi, không sao, không phải còn phải đi đón em gái của chị sao?

Lưu Gia Thư lại hỏi một lần nữa, sau khi xác định đối phương thật sự không muốn đi bệnh viện, cuối cùng cũng lấy từ trong hộc xe ra một tuýp thuốc mỡ:

🌸Vậy cô tự bôi lên vết thương một chút đi.

Hồ Thùy Uyên nhìn thoáng qua tuýp thuốc, vừa đúng là thuốc trị trầy da, có chút ngạc nhiên:

🌸Sao chị lại....?

Lưu Gia Thư:

🌸Nghe bảo khi quay quảng cáo cô có cưỡi ngựa, nên tôi nghĩ có lẽ nó sẽ hữu dụng, liền tiện tay mang đến.

🌸Khi còn nhỏ tôi cưỡi ngựa cũng bị như thế, chân và mông đều bị rách da, vừa nóng rát vừa đau. Vì tôi ngại nên ngay cả bác sĩ tới cũng không cho xem.

Nói đến chuyện cũ, biểu cảm của Lưu Gia Thư cũng trở nên nhu hòa không ít:

🌸Khi đó, mẹ của tôi có cho tôi một tuýp thuốc, tôi trốn trong phòng tự thoa, ngày hôm sau đã khá hơn.

Hồ Thùy Uyên có chút không được tự nhiên, Lưu Gia Thư đột nhiên có biểu cảm ôn nhu, làm cô có chút không quen. Hơn nữa chị ta vậy mà lại chủ động nói chuyện lúc nhỏ cho cô, đây là là đề tài mà bạn bè hay nói sao?

Chẳng lẽ Lưu Gia Thư đã xem cô như bạn bè rồi?

Hồ Thùy Uyên đột nhiên cảm thấy mình có chút cặn bã, người ta cũng đã mở lòng với cô rồi, cô còn nghĩ người ta xem cô như công cụ hình người. Nếu như đối phương đã chủ động bước một bước rồi, vậy cứ xem như là bạn bè đi.

Thật ra nghĩ cẩn thận lại, Lưu Gia Thư cũng là người tương đối ưu tú, tuy độc miệng một chút, keo kiệt một chút, nhưng tì vết không che được ánh ngọc, làm bạn bè cũng là cô có lời hơn.

Nghĩ đến đây, Hồ Thùy Uyên cười với chị, có chút ngại ngùng nói:

🌸Tôi hiểu rồi, cảm ơn chị!

Đối mặt với gương mặt tươi cười này, tim của Lưu Gia Thư đột nhiên đập có chút nhanh.

Ô tô dừng bên đường, rất nhanh bọn họ đã thấy Lưu Khánh Hoa vừa mới quay chương trình xong đi đến.

Lưu Khánh Hoa mang kính râm từ đài truyền hình ra, theo thói quen tính chờ tài xế xuống xe mở cửa cho hắn. Nhưng khi tài xế xuống, một thân mặc tây trang mang theo bao tay trắng, động tác tiêu chuẩn kéo cửa xe ra, kết quả lại mở ghế phụ ra cho y.

Lưu Khánh Hoa: "?"

Tài xế:

🌸Lưu tiên sinh nói để ngài ngồi ghế phụ.

🌸Chị? Làm gì thế?

Lưu Khánh Hoa gõ gõ cửa sổ của hàng xe phía sau.

Lưu Gia Thư hạ kính xuống, lập tức nói:

🌸Em ngồi ghế phụ.

🌸Cái gì? Ghế phụ?!

Cả người Lưu Khánh Hoa đều cảm thấy không tốt.

Cái xe như vậy, hàng phía trước và hàng phía sau cũng có vách ngăn, ghế phụ vừa hẹp vừa không thoải mái, còn không có thảm, đều là cho bảo tiêu, hoặc người hỗ trợ linh tinh ngồi, sao đối phương lại muốn y ngồi ở đó chứ?

Lưu Khánh Hoa tự nhiên không vui, một bên gõ cửa một bên làm nũng:

🌸Không phải chị tới đón em sao? Chị mở cửa ra đi!

Lưu Gia Thư nói ngắn gọn:

🌸Không có chỗ.

🌸Sao không có chỗ chứ? Chẳng lẽ ghế sau có người khác?

Lưu Khánh Hoa cũng chỉ nói như vậy, chị gái y là người như thế nào, sao có thể tùy tiện để người khác lên xe của chị chứ?

Không nghĩ tới Lưu Gia Thư vậy mà lại thật sự gật đầu, nói:

🌸Có người.

Cái ĐM, thực sự có người?!

Đôi tay Lưu Khánh Hoa bám trên cửa sổ xe, dán đôi mắt nhìn vào bên trong.

Sau đó liền thấy có người ngồi ở ghế sau, có chút xấu hổ vẫy tay với y:

🌸Hi...

Lưu Khánh Hoa kích động:

🌸Chị Hồ Thùy Uyên cũng ở đây sao?

Nhưng mà khi y nhìn thấy tư thế của Hồ Thùy Uyên, lập tức sững sờ ngay tại chỗ, một bộ dáng muốn nói lại thôi:

🌸Sao chị lại...

Tư thế Hồ Thùy Uyên có chút xấu hổ, vì cái mông và đùi bị thương, nên cô chỉ có thể nằm sấp người lên ghế trên.

May sao hôm nay Lưu Gia Thư chọn một chiếc xe dài hơn, hàng phía sau có hai chỗ ngồi, Lưu Gia Thư ngồi ở một bên khác, nhìn qua cũng không làm cô mất mặt.

Hồ Thùy Uyên cũng không giấu, nghe Lưu Khánh Hoa hỏi như vậy, liền thuận miệng giải thích một câu:

🌸Đùi bị thương.

Trong nháy mắt, ánh mắt Lưu Khánh Hoa nhìn về phía Lưu Gia Thư có chút không thích hợp.

Chị gái y mạnh như vậy sao? Ở trên xe làm người ta thì thôi đi, còn làm đùi người ta bị thương?

🌸Thu tay lại đi.

Lưu Gia Thư cho y một ánh mắt cảnh cáo, giải thích:

🌸Cô ta quay quảng cáo, cưỡi ngựa nên bị thương.

🌸A, thì ra là vậy!

Lưu Khánh Hoa nhẹ thở ra.

Nếu Hồ Thùy Uyên đã tới rồi, vậy hắn càng không có lý do gì để ngồi hàng phía trước, y đã lâu không gặp mặt, y còn muốn tìm chị Hồ Thùy Uyên để nói chuyện mà.

Lưu Khánh Hoa cười đến ngoan ngoãn:

🌸Chị Hồ Thùy Uyên, đã lâu không gặp, để em nói chuyện với chị một chút được không?

Hồ Thùy Uyên:

🌸Có thể chứ.

Lưu Gia Thư hừ lạnh:

🌸Phòng làm việc.

Lưu Khánh Hoa nháy mắt câm miệng.

Hồ Thùy Uyên có chút ngại ngùng, nếu không phải cô nằm xoài ở đây, Lưu Khánh Hoa cũng không cần lên phía trước.

Lưu Gia Thư:

🌸Không cần phải quan tâm nó, nó rất thích ngồi ghế phụ, tầm nhìn tốt.

Lưu Khánh Hoa: "..."

Đ*t, đây thật sự là người thân của y à?

Lưu Khánh Hoa không cam tâm ngồi trên ghế phụ, nhìn thoáng qua đằng sau, sau đó liền phát hiện, chị gái của y vậy mà lại kéo vách ngăn lên rồi..

Lưu Khánh Hoa: "!!"

Quả nhiên không phải là người thân của y!

Ghế sau xe, Hồ Thùy Uyên nằm như thế có chút mệt, lại nhịn không được thay đổi tư thế.

Lưu Gia Thư nhìn cậu một cái:

🌸Không thoải mái sao? Có cần bôi thuốc không?

Hồ Thùy Uyên do dự, thật ra cô cũng muốn bôi lắm, nhưng mà Lưu Gia Thư đang ngồi ngay đối diện cô, tình huống như vậy thì làm sao cô có thể bôi thuốc được chứ?

🌸Tôi ngủ một lát.

Lưu Gia Thư nói rất tự nhiên, sau đó nhắm mắt lại.

Hồ Thùy Uyên nhìn Lưu Gia Thư đã nhắm mắt lại, lại nhìn thuốc mỡ trong tay, càng dao động thêm.

Nhưng mà, nhưng mà việc này cũng quá xấu hổ, lỡ Lưu Gia Thư đột nhiên mở mắt thì sao bâu giờ?

Nhưng đùi thật sự đau quá...

Do dự mãi, cô cũng bị đau đớn đánh bại.

Hồ Thùy Uyên quỳ gối trên ghế da, đầu gối cùng khuỷu tay chống đỡ thân thể, tay trái kéo quần xuống đùi, gian nan cúi đầu đã thấy, quả nhiên là trầy da, phần bên trong đùi trở nên đỏ ửng.

Cô cắn chặt răng, dùng tay phải quẹt một ít thuốc.

Thuốc mỡ lạnh lẽo bám trên đùi, Hồ Thùy Uyên nhịn không được kêu một tiếng.

Thuốc mỡ là dạng trong suốt, vừa lạnh vừa rát.

Tư thế rất quỷ dị, âm thanh phát ra cũng làm người rất ngại, Hồ Thùy Uyên vội ngẩng đầu nhìn Lưu Gia Thư, phát hiện đối phương vẫn nhắm hai mắt như cũ, giống như cái gì cũng chưa nghe được.

Việc này cũng làm cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm, thanh thản ổn định bôi thuốc cho nơi tiếp theo.

Không thể không nói, chất lượng của tuýp thuốc mỡ này rất tốt, cũng không biết có thành phần gì, rất nhanh đã có cảm giác mát lạnh, hiệu quả giảm đau siêu cấp tốt.

Chân không đau, vết thương trên mông lại càng rõ ràng hơn.

Cô cũng muốn bôi thuốc ở chỗ mông, nhưng chẳng lẽ lại phải bôi ngay tại đây sao?

Ở trước mặt Lưu Gia Thư?

Hồ Thùy Uyên chần chờ nửa ngày, cuối cùng lấy hết can đảm hỏi:

🌸Lưu Gia Thư, chị có thể giành chút thời gian cho tôi không.

Người phụ nữ ngồi trên ghế rất lâu cũng không nhúc nhích gì, giống như thật sự ngủ rồi vậy. Ngay lúc Hồ Thùy Uyên sắp từ bỏ, lúc này bên kia mới truyền đến một âm thanh khàn khàn:

🌸Được.

Hồ Thùy Uyên yên lòng, bắt đầu nghiêm túc bôi thuốc.

Cách âm của xe rất tốt, cũng không mở nhạc, nên nhất cử nhất động trong không gian đều rất rõ ràng.

Hồ Thùy Uyên mỗi một lần hít thở, âm thanh quần áo cọ xát vào nhau, còn có âm thanh dính nhớp của ngón tay khi quẹt lấy thuốc...... Tất cả đều trở nên rõ ràng truyền vào lỗ tai Lưu Gia Thư.

Lòng bàn tay người phụ nữ siết chặt lại, hô hấp cũng dần trở nên dồn dập.

Lưu Gia Thư gần như có thể tưởng tượng ra Hồ Thùy Uyên dùng tư thế gì, nhất định là nửa quỳ nửa bò, tứ chi chạm đất, quần cởi hẳn xuống, một nửa vắt ngang đùi. Ngón tay thon dài nhẹ ngàng quẹt chất thuốc trong suốt, nhẹ nhàng bôi lên da thịt...

Hồ Thùy Uyên cũng không định dùng tư thế kỳ quặc như vậy, nhưng nơi đó thật sự quá đau, chỉ cần đυ.ng nhẹ cũng đã rất đau rát rồi, giống như thứ đó đều đỏ lên vậy. Cô do dự mãi, vẫn quẹt một chút thuốc mỡ, tay phải với vào trong quần bôi lên chỗ đó.

Trong cảm giác lạnh lẽo lại có một chút đau đớn, nhưng trong nháy mắt đã không còn cảm giác khó chịu, Hồ Thùy Uyên nhẹ thở ra, đang chuẩn bị mặc đồ lại, lại không ngờ một âm thanh chói tai truyền tới, tài xế đột nhiên phanh gấp!

Hồ Thùy Uyên không cài đai an toàn, một cái tay khác còn ấn trên mông, chỉ cảm thấy một lực rất lớn đẩy cô về phía trước, Hồ Thùy Uyên lập tức duỗi tay đỡ lấy ghế dựa, nhưng cũng đã muộn, trong quán tính, thân thể cô ngã về phía trước, vừa lúc lọt vào trong lòng ngực Lưu Gia Thư.

Không, nói đúng hơn là nhào vào đầu gối của đối phương.

Một tay ấn ngay giữa hai chân Lưu Gia Thư, một tay còn lại vẫn còn với vào trong quần.

Hồ Thùy Uyên: "..."

Aaaaaa!!!